(Câu này nằm trong bài từ Thủy điệu ca đầu – Trung Thu của Tô Thức)
Năm Vạn Thịnh thứ mười tám, Vương Ban thủ tướng Lạc Tuyết quan dẫn năm vạn người tăng viện Mẫn Châu, vừa vặn đụng phải người Nam Thục tự cho là ám độ Trần Thương, đánh nhau không tách ra nổi. Tháng Bảy cùng năm, quân Yên Kỳ hạ Lạc Tuyết quan, đánh tan viện quân ở dãy Đông Lai, qua quan chém tướng, đánh đâu thắng đó.
Cũng chính trong trận chiến này, có một cái tên chớp nhoáng kinh động nam bắc, cái tên này là: Nhiễm Thanh Hoàn, giám quân thiết oản trẻ tuổi, hành sự quỷ quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn.
Tháng Chạp cùng năm, Thượng Hoa bị phá.
Vạn Thịnh đế Ngô Khang Hùng đuổi tất cả thị tòng đi, một mình ngồi trong cung điện lạnh lẽo, giờ đây hắn không còn là cửu ngũ chi tôn cao cao tại thượng nữa, nam tử mới trung niên này thẫn thờ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trống vắng, ngồi đó không rõ buồn vui, hệt như một người ngoài cuộc vậy.
Yêm tằng kiến Kim Lăng ngọc điện oanh đề nhiễu, Tần Hoài thủy tạ hoa khai tảo, thùy tri đạo dung dị băng tiêu. (Trích: Ai Giang Nam)
Một người thần sắc phức tạp đi vào, tiếng bước chân vọng lại, hắn đi đến cách Vạn Thịnh đế một trượng thì dừng, gọi khẽ một tiếng: “Hoàng thượng.”
Vạn Thịnh đế đờ đẫn quay đầu, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt nói như trần thuật một sự thật đơn giản: “Lan ái khanh, ngươi cuối cùng vẫn phản bội trẫm.”
Vẻ tà nịnh trên mặt tuyệt thế gian thần Lan Tử Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/197003/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.