Ký ức của một đứa trẻ bình thường bắt đầu từ khi nào? Hai hay ba tuổi? Hơi thông minh thì khoảng một tuổi đã có một số đoạn ngắn ẩn giấu sâu nhất. Sinh mệnh chúng ta từ không có một chút gì lúc ban đầu, dần dần được thời gian nhuộm thành các màu sắc khác nhau, lấp lóe chiếu rọi nhau giữa thế giới kỳ quái này, thành tựu một đời một việc. Ký ức có thể thay đổi, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn biết điểm này, cũng từng tự tay sửa ký ức rất nhiều người, mặc dù công phu còn kém, mặc dù vẫn cần Phượng Cẩn đi theo xử lý. Khi mỹ nhân lao vào người gã, khi mỹ nhân nói “Ngươi không nhớ tỷ tỷ”, khi nước mắt mỹ nhân như châu dưới biển sâu rơi lên vạt áo gã, rất rất nhiều việc xưa chuyện cũ đều lờ mờ lao tới, giống như mở miệng cống ra, cách Vong Xuyên xa xa liếc thấy kiếp trước, hoa bỉ ngạn nở rộ từng dải, như phù quang lược ảnh, không rõ lắm, chỉ có độ ấm dán ở ngực, xuyên qua quần áo xâm nhiễm đến, râm ran đau. Nhiễm Thanh Hoàn biết đây là một pháp trận khác bày trên người gã đã bị khởi động, thoạt nhìn giống như là Phượng Cẩn đột nhiên trả lại cho gã ký ức thuở nhỏ vẫn bị phong kín, khuôn mặt thiếu nữ như hoa khi đó và nữ tử lê hoa đới vũ trước mắt cách mấy chục năm thời không chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đúc thành một gông xiềng khác quấn quanh gã. Những ký ức đột nhiên bị tăng thêm này là thật ư? Nhất thời Nhiễm Thanh Hoàn hơi mơ hồ, những hình ảnh xa xưa đó như cái bóng mờ vẽ trên giấy, mờ nhạt không thật, mà thân thể mình đại khái không hề thuộc về nhân loại – gã biết đợi đến khi thân thể này trưởng thành, thì thời gian không còn hiệu quả nữa, gã sẽ mang khuôn mặt trẻ tuổi này, phiêu bạt đến tháng năm chưa biết. Mình như vậy cũng có thể tính là người sao? Cũng có thể có xuất thân, thân nhân, cố thổ… và gia đình của một người sao? Câu chuyện cổ tích tệ nhất cũng chẳng đặt ra tình tiết bất nhất kiểu này đâu? Nhưng độ ấm này lại là thật, người nghẹn ngào khóc bên tai, từng tiếng đập vào lòng, lửa giận tràn lòng lập tức bị dập tắt ngấm, đột nhiên sinh ra vài phần quyến luyến. Nhân sự âm thư… Nhân sự âm thư… Tựa hồ bị cái gì mê hoặc, gã khẽ giơ tay chạm vào tóc mai như mây của nữ tử khóc nghẹn không thành tiếng, mùi thơm thoang thoảng như đàn mộc vương lên đầu ngón tay, rất lâu, Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại nhìn Cẩm Dương vương miễn cưỡng dựa người lên khung cửa mà vẫn bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Trịnh Việt, ngươi thế này hay lắm sao?” “Hửm? Thanh Hoàn còn đi không?” Sắc mặt Trịnh Việt hơi nhợt nhạt. “Ngươi vừa vờ bị hành thích vừa vờ hy sinh mà phong thành, với công phu mèo quào của ta đi ra ngoài được chắc?” Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu thở dài, mình vừa rồi quả thật bị Vương gia này chọc tức đến hồ đồ, quên mất đợt trước Cẩm Dương vương mập mờ bị hành thích đã cho bọn họ thuận thế giới nghiêm. Gã nhìn Trịnh Việt gắng gượng một cái, lấy một lọ thuốc nhỏ trong lòng ném qua, “Giải dược, ngươi dùng xong khỏi cần trả ta, dù sao cũng là tiện tay dắt trộm dê thôi.” – Lao tâm gì lại tốn sức gì? Nhiễm Thanh Hoàn trước nay rất lười, các ngươi muốn thế nào thì cứ thế đi, dù sao làm xong việc này rồi thì, Phượng Cẩn, ta sẽ không nợ nần gì ông nữa, vài năm mà thôi, sinh mệnh hãy còn rất nhiều để phung phí. “Tướng quân, phía trước không biết tại sao có một lộ quân Kinh Châu.” Thám báo nhìn sắc mặt Doãn Ngọc Anh không tốt, nuốt nước bọt, “Hình, hình như là viện viện viện quân…” “Viện quân Kinh Châu?” Doãn Ngọc Anh nhìn hắn, nhấn từng chữ lặp lại, “Chuyện hành quân hôm nay đã bàn định bao nhiêu ngày, hử? Bây giờ ngươi bảo ta tự dưng có thêm một đội quân Kinh Châu đến, thám báo các ngươi làm ăn kiểu gì hả?! Bạch Gia Huy! Bạch Gia Huy! Lăn ra đây!” Doãn Ngọc Anh biệt danh Báo Tử tướng quân, có đồn đãi nói hắn xuất thân thổ phỉ, cao tám thước, mặt chữ điền, mắt không to, trừng lên lại không nhỏ. Đây là một Tam Lang liều mạng giắt đầu trên lưng quần, sẹo của người khác đều ở trên mặt, sẹo của hắn lại nằm trên cổ, sượt qua mạch máu chính, trông dữ tợn hung hãn đến ghê người. “Tướng, tướng quân…” Báo Tử tướng quân có một phẩm chất đặc biệt, ấy là khi tâm trạng tốt, ngươi cưỡi lên cổ hắn cũng chẳng nói gì, nhưng một khi nổi giận, ngoại trừ vị lão đại trong cung Cẩm Dương vương, người khác cũng chỉ còn đường cà lăm. Chậc, không thể không nói, Cẩm Dương vương thật sự lão luyện trong thuật ngự người. Doãn Ngọc Anh vung tay, roi ngựa vút một tiếng bên tai Bạch Gia Huy, tuy rằng chưa chạm vào hắn, nhưng tiếng gió sắc bén lại khiến đầu lĩnh thám báo này một lần nữa nuốt nước bọt: “Bạch đại tham tướng, ngươi cũng được lắm, từ khi nào nhãn lực của thám báo còn không bằng con chó già ta nuôi! Hả?! Ngươi còn chưa già đã mắt mờ ù tai rồi sao?! Ngươi nói, ngươi nói xem bây giờ làm thế nào, tiến hay lùi? Hả?!” “Việc việc việc này…” Bắp chân Bạch Gia Huy bắt đầu bị chuột rút, “Mạt tướng cho rằng, cho rằng… để cẩn thận, ta nên trở về…” Doãn Ngọc Anh đạp một phát, Bạch Gia Huy nhắm mắt chịu, không dám tránh. “Trở về?! Trở về có mai phục thì làm thế nào? Quân Kinh Châu tiền hậu giáp kích thì làm thế nào? Câm miệng! Con mẹ nó lão tử mà còn tin lời ngươi thì chính là bị chó tha mất não rồi! Bao nhiêu huynh đệ như vậy, nói đến là đến nói đi là đi? Mẹ nó lão tử dẫn theo trọng kỵ, không phải quân cảm tử! Bạch Gia Huy ơi Bạch Gia Huy, lão tử biết ngươi ăn hại, nể cậu ruột ngươi theo ta gần nửa đời cuối cùng chết trận sa trường, lão tử cho ngươi cơ hội này, làm sao không nghĩ đến ngươi ăn hại đến mức độ này chứ!” Tướng quân nóng tính gầm lên, Bạch Gia Huy mềm nhũn chân, suýt nữa quỳ xuống, may mà lúc này quân sư Giang Ninh ở bên cạnh ho khẽ một tiếng, nếu nói còn ai có thể nói một hai câu khi Báo Tử thịnh nộ, thì chính là vị quân sư theo hắn nhiều năm này: “Tướng quân, bây giờ sốt ruột cũng không phải là cách, không bằng phái người đi thăm dò quân Kinh Châu trước, rồi tính toán tiếp, được không?” Doãn Ngọc Anh trợn mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi còn thời gian lắm lời sao không mau đi làm việc đi?!” Giang Ninh sờ sờ mũi, hơi cười khổ, lập tức đi điều binh khiển tướng, tạm thời tiếp quản thám báo. Giang Ninh cảnh nhà sa sút, nguyên là một người đọc nhiều, do cuộc sống ép buộc đành phải vứt bút tòng quân từ thời thiếu niên, hiện giờ chẳng qua mới hai mươi lăm hai mươi sáu, đã thành một nhân vật không lớn không nhỏ trong quân, bất kể trong tình huống nào, hắn vĩnh viễn đều là giọng điệu không nhanh không chậm, ngược lại bù với Doãn Ngọc Anh. Những năm gần đây, do tính chậm chạp của hắn ảnh hưởng, ngay cả Doãn Ngọc Anh cũng bớt nóng đi nhiều, đáng tiếc lần này Bạch Gia Huy kẻ giá áo túi cơm dựa vào quan hệ bám váy đi lên vẫn cho Báo Tử tướng quân một lý do nổi bão. Hắn mới phái người dò đường không bao lâu, lại thấy một lính truyền lệnh từ không xa chạy tới, hướng đến chính là phương hướng nói rằng có viện quân Kinh Châu. Doãn Ngọc Anh nheo mắt nhìn, là lính truyền lệnh của mình, hắn nhíu mày, không rõ lắm mà nhìn Giang Ninh cũng đang kinh ngạc. Chớp mắt lính truyền lệnh đã đến trước mặt, xuống ngựa cung kính hành lễ: “Tướng quân.” “Ngươi từ đâu tới đây?” Doãn Ngọc Anh nhướng mày, nhất thời quên cả nổi giận. “Hồi bẩm tướng quân, mạt tướng đến từ dãy núi Đông Lai, truyền lời thay tiểu giám quân.” Dãy Đông Lai chính là nơi phát hiện viện quân Kinh Châu, Doãn Ngọc Anh chưa hiểu, chớp chớp mắt: “Tiểu giám quân?” Giang Ninh thấp giọng nhắc nhở: “Là đứa trẻ tới từ Cẩm Dương.” Doãn Ngọc Anh vỗ đầu nhớ ra, vài hôm trước có một thiếu niên tên Nhiễm Thanh Hoàn trông như nha đầu mang theo dụ lệnh của Cẩm Dương vương đến đây, nói là đến làm giám quân, may mà người trẻ tuổi da mỏng thịt mềm này không hề phiền phức, vô cùng thẳng thắn nói với hắn: “Tướng quân yên tâm, ta không phải đến phá rối đâu, cửu thái phi là tỷ tỷ thất lạc của ta, mới nhận lại, Vương gia thật sự không nhìn nổi ta nhàn rỗi, phái ta đến đây kiếm quân công, ta cam đoan không chõ mũi vào việc gì của ngài, mang danh giám quân, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho ngài. Ngoài ra ta ăn cũng không nhiều, không lãng phí bao nhiêu lương thực của ngài, chỉ đến vài hôm cho có, sau đó hai ta đều có thể ăn nói với Vương gia và tỷ tỷ ta.” Những lời này khiến Báo Tử tướng quân rất vui, hắn chưa từng nhìn thấy tay thiếu gia ăn chơi nào chân thành như thế. Đứa trẻ này cũng thật là nghe lời, bảo gì làm nấy, việc không nên quản không chõ miệng vào một câu, ở trong quân cũng không hống hách, dáng vẻ lông bông còn khá được quý mến, đôi khi Doãn Ngọc Anh không bắt được người, cho gã làm chút việc lặt vặt, mỗi lần hoàn thành còn không xoi mói được gì. Ban đầu còn sợ hành quân khổ, đại thiếu gia không quen, ai biết gã ăn mặc chi tiêu đều như sĩ tốt bình thường, không nói không than, còn có vẻ khá vui với việc này. Các huynh đệ thấy gã còn nhỏ tuổi lại thanh tú, đều gọi đùa gã là tiểu giám quân, ngay cả Doãn Ngọc Anh không ưa giám quân nhất cũng rất vừa mắt với gã, đôi lúc mấy việc không quan trọng đều giao cho Tiểu Nhiễm này đi làm. “Tiểu Nhiễm? Gã đang dẫn binh ở phía trước?” Doãn Ngọc Anh hơi lo lắng, đây là vương thân, dẫn đi là để kiếm quân công, xảy ra sơ suất gì mình đền không nổi. Đứa trẻ này bình thường rất an phận, sao lần này làm ẩu như vậy? “Tiểu tham quân nói đã dọn sạch chướng ngại vật phía trước, tướng quân có thể đi qua rồi. Số viện quân đó không phải Kinh Châu gì, chẳng qua là nhân mã Mẫn Châu rút ra trong lúc nội đấu túi bụi, nhìn hù người chứ không hề có sức chiến đấu, tiểu tham quân đã phái người chặn đường đốt lương thảo, dẫn mấy ngàn khinh kỵ từ trên cao lao xuống, chưa làm gì đã khiến đám này tự rối trận tuyến bị giết đến kêu cha gọi mẹ.” Lính truyền lệnh cười nói, hiển nhiên vẫn chưa hết hưng phấn, “Ha ha, tướng quân, đám quân Mẫn Châu đó đúng là quả hồng mềm.” Tiểu binh truyền lệnh này nhìn là biết không hề có cái nhìn đại cục, là tiểu nhân vật bảo sao làm vậy điển hình trên chiến trường, Doãn Ngọc Anh và Giang Ninh nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong mắt đối phương. Quân Mẫn Châu tới đột nhiên như thế, có thể nói là thần không biết quỷ không hay, ngay cả thám báo bên này cũng bị giấu, mà thiếu niên kia trong thời gian ngắn đã có thể nhìn ra xuất xứ của lộ nhân mã này; huống hồ mấy việc đoạn hậu đốt lương làm nhanh nhẹn như vậy, nhất định phải thành lập trên cơ sở nắm rõ đối phương như lòng bàn tay, nhắm chuẩn nhược điểm của bộ binh trên núi, nhãn lực và sự nắm bắt thời cơ khi từ trên cao xuống, chỉ dẫn mấy ngàn khinh kỵ, cần đương nhiên không chỉ là dũng khí của người trẻ tuổi kiêu cuồng – tham quân chưa ai biết tiếng, được quý mến nhất trong lịch sử này, vậy mà là một chuyên gia lục chiến? “Báo-” Doãn Ngọc Anh ngẩng đầu lên, thám báo phái ra lại quay về một tốp, “Báo, tướng quân, phía trước có người của chúng ta, xem ra là giao chiến rồi, viện quân Kinh Châu tan tác tháo chạy.” – Nhìn đi, thám báo này còn chưa biết viện quân không phải của Kinh Châu đâu. Doãn Ngọc Anh bĩu môi: “Mất mặt quá mất mặt quá!” Hất tay dọa thám báo run bắn, “Đi, chúng ta đi gặp vị tham quân thần thông quảng đại nhà mình.” Trên đường hành quân, Giang Ninh lại hơi suy tư, Doãn Ngọc Anh hỏi: “Lão Giang, ngươi thấy tiểu giám quân này thế nào?” “Ta nhớ tới một việc,” Giang Ninh nghĩ nghĩ, “Tướng quân có còn nhớ trận chiến Vương gia bất ngờ gặp phải quân Kinh Châu ở bên ngoài Trúc Hiền sơn không – lúc ấy ta đã cảm thấy, đây không phải là chiêu số của Vương gia.” Doãn Ngọc Anh nhíu mày: “Lúc ấy ta nghe nói là gặp được thế ngoại cao nhân bày cho, chẳng tin được, cũng chẳng để tâm, bây giờ ngươi nói ta mới nhớ, khi ấy đi theo Vương gia là hũ nút Lão Tề kia. Tuy rằng Vương gia rất ít đích thân dẫn binh, nhưng chiêu số đánh trận không khác Lão Tề lắm, đều là ổn thỏa chờ đợi thời cơ một kích tất trúng, nếu nói tìm đường nhỏ vòng ra phía sau quân Kinh Châu, hai mặt giáp công ta tin, nhưng phô trương thanh thế nửa đêm tập kích bắt thị thiếp của người ta… Quả thật hơi mạo hiểm, không giống phong cách hành sự của Vương gia.” “Nhưng biện pháp này lại rất hay,” Giang Ninh tán thưởng, “Bớt cứng đối cứng với Tra Minh Khởi, không biết giảm được bao nhiêu binh lực tài lực.” “Lúc ấy hình như cửu thái phi có xuất cung một lần. Cửu thái phi vẫn ru rú nơi thâm cung, nếu không phải gặp đại điển như là tế tổ nọ kia thì sẽ không ra khỏi cửa…” Doãn Ngọc Anh nheo mắt, “Hơi có lý, xem ra tiểu tử này có chút lai lịch.” Nhiễm Thanh Hoàn cắn cọng cỏ, rỗi việc ngồi đó, các tân binh bên cạnh hiện tại đều coi gã như thần linh. Tinh nhuệ đều bị Doãn Ngọc Anh dẫn đi, đám chẳng ra làm sao đi theo gã đại đa số là tân binh và thương binh, Doãn Ngọc Anh chê họ là gánh nặng, cho Nhiễm Thanh Hoàn làm hộ vệ luôn, để tránh đao kiếm không có mắt, vạn nhất làm tiểu thiếu gia này bị thương, trở về sẽ khó ăn nói. Đám người này không ngờ mình còn có thể có một ngày uy phong như vậy, kích động vô cùng, ai ngờ được tiểu tham quân bình dị gần gũi thanh thanh tú tú này bản lĩnh lớn nhường ấy? Nhiễm Thanh Hoàn đương nhiên có thể nắm chắc toàn cục hơn Doãn Ngọc Anh, bởi vì lần này tiến quân Kinh Châu, bất luận là công phá Lạc Tuyết quan hay cái gì, đều là chủ ý Anh Ti moi từ gã ra, nội ứng ngoại hợp với kiệt tác của vị gián điệp quyền cao chức trọng ở Kinh Châu, dĩ nhiên phải nắm rõ cục diện chính trị tế nhị của Kinh Châu và Mẫn Châu hiện tại hơn tướng quân chính quy Doãn Ngọc Anh này. Huống hồ gã an an phận phận không phá rối, đôi lúc còn có thể giúp một chút, Doãn Ngọc Anh và Giang Ninh có quân cơ nghị sự gì cũng theo quy củ kêu gã nghe cùng, ngoài miệng gã không nói, trong âm thầm nên tính đến lẫn không nên tính đến đều nắm được – Nhiễm Thanh Hoàn nhiều năm qua không có sở thích gì khác, chỉ toàn nghiên cứu những thứ này, huống chi các nhiệm vụ thần quái Phượng Cẩn đưa ra cho gã, tám chín phần mười liên quan đến tranh đấu giữa các thế lực lớn nhân vật lớn, lâu ngày đã sớm thành thạo rồi. Xuất binh Kinh Châu là gã chủ động xin, tên Trịnh Việt này bản chất thật sự không hề đứng đắn, từ lúc gã bắt đầu kêu một câu không khách khí “Trịnh Việt”, hắn cũng không xưng cô xưng quả giả vờ giả vịt nữa, việc lông gà vỏ tỏi cũng đem tới hỏi, rõ ràng bản thân đã tính sẵn, còn nhất định phải nghe xem gã nói thế nào, còn thỉnh thoảng vừa ngầm vừa công khai khuyến khích gã với Tề Linh Khanh thân cận nhiều hơn, thậm chí sắp xếp chỗ ở của gã ngay cạnh phủ Tề Linh Khanh. Không ngờ Cẩm Dương vương đại nhân này lại là một hủ nam, rõ ràng là hai tên trai thẳng mà có thể bị hắn yy, thêm cả Tề Linh Khanh đôi mắt như tia X, lần nào nhìn gã cũng trưng ra dáng vẻ hơi suy tư, thật sự khiến người ta không rét mà run… Mau chóng trốn khỏi Cẩm Dương, không nhìn thấy họ cho khỏe. Vả lại đã quyết định, thì phải biến thành hành động, bản thân trận Kinh Châu không có chỗ nào đáng lo lắng, nhưng muốn thu phục những danh tướng này thì không hề dễ dàng, nhất là tên cứng đầu Doãn Ngọc Anh, muốn cho hắn thật lòng thật ý phục mình, phải tìm một cơ hội khoe tài, nếu không sẽ không có cửa. Nhớ năm xưa Gia Cát Lượng khi vừa đến Thục còn bị Quan Vũ Trương Phi xem thường, huống chi một tên “ăn chơi trác táng nhà quyền quý dựa vào quan hệ bám váy” như gã? Thuần thú là việc cần thể lực. Đang một mình miên man suy nghĩ, cách đó không xa bụi mù đã bay lên, tiếng Doãn Ngọc Anh hò hét cách tiếng vó ngựa truyền tới. Ừm, không hổ là Báo Tử tướng quân sấm rền gió cuốn, chẳng bao lâu gã đã bị người ta xách lên, quát to vào tai: “Con mẹ nó, tiểu tử ngươi giỏi đóng kịch quá, còn giống hầu tinh hơn Lão Giang chết tiệt kia…” Giang Ninh đi đằng sau không nhịn được cười khổ. Ba người vào quân trướng tạm thời, Doãn Ngọc Anh bày ra trận thế muốn khai thẩm, Nhiễm Thanh Hoàn ngồi đó không có quy củ gì, với nụ cười giảo hoạt lại hơi uể oải của trẻ con đùa dai, thành thật hỏi gì đáp nấy, nói đến cuối Doãn Ngọc Anh càng lúc càng kích động, thời gian suy nghĩ lời gã nói cũng ngày càng dài hơn. Giang Ninh nhìn gã thiếu niên chẳng hề để ý này, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cắt ngang Doãn Ngọc Anh, mở miệng hỏi: “Nhiễm giám quân…” “Đừng, Giang đại ca cứ gọi Tiểu Nhiễm đi.” “Khụ, như vậy không hợp lễ…” Nhiễm Thanh Hoàn than vãn một tiếng: “Ta không chịu nổi lễ pháp quản trời quản đất còn quản đánh rắm này mới từ Cẩm Dương chạy trốn tới trong quân, Giang đại ca, thưởng cho ta một con đường sống đi!” Gã chợt nói năng lỗ mãng, thần sắc ấy khiến Doãn Ngọc Anh càng vừa mắt hơn. Giang Ninh cười: “Được, Tiểu Nhiễm, ta có một câu hỏi.” “Ừm?” “Nghe những lời vừa rồi ngươi nói, lại là suy nghĩ còn sâu xa hơn cả ta và tướng quân, nhìn cũng toàn diện hơn, ta liền đoán một việc…” Giang Ninh ngẩng đầu nhìn gã, rất nghiêm túc, “Ta đang nghĩ, lần này xuất binh Kinh Châu, trong phương châm hành động Vương gia nói với ta và tướng quân, đại đa số đều là chủ ý của Tiểu Nhiễm nhỉ?” Doãn Ngọc Anh giật mình, Nhiễm Thanh Hoàn cười tít mắt: “Chẳng trách có người nói với ta quân sư Giang Ninh rất thận trọng, hôm nay ta đã được thấy rồi, còn phải cảm tạ Giang đại ca cung cấp tin tức đặc biệt nhiều.” “Ngươi đã sớm…” Doãn Ngọc Anh chỉ Giang Ninh, đôi mắt như sắp trừng ra. Giang Ninh thở dài: “Mấy công việc giấy tờ ta bí mật nhờ Tiểu Nhiễm làm giúp đều gọn gàng ngăn nắp, mỗi lần phát hiện công việc y làm có khác lạ rất nhỏ, ta suy nghĩ cẩn thận lại, luôn có thể phát hiện một số lỗ hổng của mình, thời gian dài mà còn chưa hiểu, thì ta quả thật nên lôi ra ngoài xử trí theo quân pháp.” Doãn Ngọc Anh tức giận trừng hắn: “Ngươi dám biết chuyện không báo, không sợ ta dùng quân pháp xử trí?!” Nhiễm Thanh Hoàn lại vỗ tay cười to: “Manh mối đều không bỏ qua, Giang đại ca thật là nhân tài!” Giang Ninh âm thầm cười cười, người khác không biết, riêng mình vẫn nắm rõ tính tình Báo Tử tướng quân này, bình sinh ngứa mắt nhất đám gọi là giám quân, cậy quyền thế sau lưng, chẳng biết cái gì mà cũng dám đến chỉ tay năm ngón. Giám quân Cẩm Dương vương phái tới mười người hết chín bị hắn dùng quân pháp xử trí tống cổ về, dần dà trong đại doanh Yên Kỳ có một quy củ bất thành văn, đó là trong quân Báo Tử không có giám quân – Thiếu niên này ngay từ đầu đã bày tỏ tự hiểu thân phận mình, rất an phận thẳng thắn, Doãn Ngọc Anh mặc dù không coi trọng gã nhưng cũng hiếm thấy coi gã là một đứa trẻ, không sinh ra phản cảm, sau đó hậu tích bạc phát gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc… Làm khó gã nhìn thấu triệt như vậy. Nhiễm Thanh Hoàn Nhiễm Thanh Hoàn… Thật là một nhân vật… Lạc Tuyết quan phá, dãy Đông Lai đổ, sau đó quân Yên Kỳ cơ hồ đánh thẳng một mạch, nhánh quân đội nhân số không nhiều này cơ hồ khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, đồng thời cái tên Nhiễm Thanh Hoàn đã tiến vào tầm nhìn của tình báo các quốc. Song, khi qua trạm gác của Lạc Tuyết quan núi non trùng điệp, chính thức đến thành nhỏ biên thùy tên Lạc Tuyết kia, Nhiễm Thanh Hoàn mới phát hiện chiến trận này không hề như gã tưởng, như một trò chơi quân sự có thể cho gã thận trọng từng bước – chiến tranh, đây là một cuộc chiến tranh kiến lập trên đất đai Cửu Châu mênh mông, không phải đấu đá giữa các bang phái, cũng không phải chiến dịch tiêu diệt phần tử khủng bố buôn ma túy, tất cả sinh mệnh trên mảnh đất này đều sẽ run rẩy không thôi vì cơn bão loạn thế, vương giả cần phải đạp trên thi cốt vạn dân – chết đi không hề chỉ có binh sĩ quân địch, chiến trường của chiến tranh cũng không hề chỉ có vùng biên cảnh tuy rằng dễ thủ khó công nhưng xét cho cùng hoang vu… Tất cả hy sinh vô vị trong trận chiến đẫm máu không nhìn thấy điểm cuối này có lẽ chỉ để thành tựu cho dã tâm, và… danh tiếng của không nhiều người. “Mẹ Kinh Nhi ơi.” Bà già chết tiệt đó lại gọi rồi, Tây Lương hơi dừng động tác thu dọn đồ trên tay, một giọt mồ hôi xuôi má chảy vào miệng, vị mặn khiến nàng càng phiền muộn hơn, nàng nhíu mày, giả vờ không nghe thấy, tiếp tục công việc trong tay. “Mẹ Kinh Nhi ơi!” Tiếng gọi hồn của bà lão lớn hơn, Tây Lương vẫn lờ đi. Nàng vốn là con gái của tiêu sư nổi danh nhất Lạc Tuyết trấn, từ nhỏ cũng luyện qua công phu, giấc mộng thuở bé vốn là cầm kiếm xách rượu phiêu bạt thiên nhai, ai biết cha nàng bị chập dây nào, nhất định muốn gả nàng sớm. Gả thì gả vậy, người nàng gả tên Tống Chi Cửu, là quan binh thủ tướng Lạc Tuyết trấn, hồi trước đi theo Phàn Đa tướng quân của Lạc Tuyết quan, ăn hoàng lương, cũng là một nhân vật có danh vọng ở bản địa. Chỉ là Tống gia lão nương thật sự rất nhiều chuyện, cực khó hầu, không hài lòng một chút là lải nhải mãi không thôi, cả ngày khen con trai mình tốt, nàng thì cái gì cũng tệ. “Mẹ Kinh Nhi, ngươi điếc hay sao?” Giọng lại cao lên, còn thêm tiếng gậy gõ bàn. “Lão bất tử, lão nương đời trước nợ bà.” Tây Lương nhỏ giọng làu bàu, hít sâu một hơi, cao giọng đáp, “Vâng, con đến đây!” Vào phòng, sắc mặt lão thái thái không tốt lắm, khóe miệng xệ xuống. Tuy rằng đã gả đến đây hai năm, ngay cả cháu trai cũng đẻ cho bà rồi, nhưng nàng dâu này nhìn sao cũng thấy không tốt, theo như lão thái thái thường xuyên nói thì là “khuôn mặt hồ mị, nhìn là biết chẳng tốt đẹp gì”, lại không giỏi việc nhà lắm, cả ngày chỉ biết múa đao múa kiếm, trông không giống người đàng hoàng. “Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì ạ?” “Ta thì có thể có chuyện gì? Chính là sắp chết rồi, để ngươi dùng chiếu cuốn bà già này ném ra ngoài, cho ngươi sớm vừa ý!” “Mẹ,” Dầu gì cũng là mẹ chồng, Tây Lương không dám cãi trước mặt, chỉ đành nhỏ giọng nói, “Lại làm sao vậy?” “Làm sao vậy?” Lão thái thái cười gằn một tiếng, “Không phải ngươi giả câm vờ điếc sao? Trong mắt ngươi chưa bao giờ có ta! Khụ khụ, ngươi đã mong ta chết từ lâu! Ta sẽ cho ngươi toại nguyện, đâm đầu vào tường chết luôn cho rồi! Sống làm sao đây…” Tây Lương còn chưa kịp nói gì, bà lão lại khóc: “Con trai ơi, ngươi cũng không về thăm mẹ, Tống gia các ngươi chuyên nuôi bạch nhãn lang! Bây giờ lại có tiểu hồ mị… Ta đã lớn tuổi thế này, sống cũng chỉ khiến người ta ghét, chết sớm đầu thai sớm!” “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế?” Tây Lương nhíu mày. “Ngươi còn ở đây làm gì? Còn không siết cổ chết đứa trẻ kia luôn đi, để một nhà già trẻ chúng ta khỏi làm ngươi không vừa mắt!” “Mẹ, con thật sự không nghe thấy mà.” Tây Lương mệt mỏi biện giải, đứa trẻ bên kia bị đánh thức òa khóc, nàng vừa dỗ người trẻ vừa vỗ về người già, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng. “Ta nói oan cho ngươi hay sao?!” “Mẹ, con đang suy nghĩ nên mang thứ gì đi cho Chi Cửu, nhất thời thất thần, chứ không cố ý chọc giận mẹ.” Tây Lương thử nói sang chuyện khác, quả nhiên nhắc tới con trai, cảm xúc của bà lão ổn định hơn rất nhiều. “Giả mù sa mưa làm gì, đứa con số khổ của ta, cũng không quan tâm tới mẹ,” Bà lão lải nhải một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi, “Chừng nào ngươi đi?” Tây Lương thở phào một hơi, thận trọng nói: “Con đang chuẩn bị, chuẩn bị xong sẽ đi, mẹ có việc gì muốn phân phó không?” Bà lão trừng mắt nhìn nàng một cái, đoạn quay người lấy một gói vải bọc kín mấy lớp ở dưới gối, Tây Lương nhận lấy mở ra xem, lại là đôi giày vải mới, lót thêm một tầng bông mỏng bên trong, không biết bà lão mất bao lâu mới khâu xong. “Mẹ, tuy là sắp vào thu rồi, nhưng thời tiết còn nóng, cái này…” “Ngươi thì biết cái gì? Vào thu xong nói lạnh là lạnh ngay, ngươi để chồng mình lạnh cóng sao? Đứa con số khổ của ta, may mà còn một người mẹ lo nhớ, nếu…” Thấy bà lại sắp bắt đầu, Tây Lương vội cắt ngang: “Cảm ơn mẹ nhiều, sắc trời không còn sớm, con cần đi sớm mới được, mẹ hãy bảo trọng.” Miệng bà lão chẳng được mấy câu dễ nghe, Tây Lương chỉ đành trốn đi, trong lòng tất nhiên là rất bực bội, sự cảm động lúc nhìn thấy đôi giày vải lại bị mấy câu của bà già chanh chua tống đến Yavadvipa. Sắp xếp xong xuôi, Tây Lương liền vội vàng đi đến Lạc Tuyết quan, nàng quyết định phải trút lửa giận từ chỗ bà lão vào oan gia kia, tội nghiệp đường đường thủ tướng một thành, cũng không biết bị trút giận bao nhiêu lần. Chạng vạng mới đến vùng cổng thành, trước mắt chiến tranh loạn lạc, Tống Chi Cửu cũng không thể về nhà, Tây Lương đã tới vài lần, chúng tướng sĩ rất thân thiết với nàng, trùng hợp Tống Chi Cửu đã đi tuần tra nửa đêm mới về, Tây Lương vốn muốn bỏ đồ xuống rồi về luôn, nhưng nghĩ, không gặp được chồng, cuối cùng vẫn có phần không cam lòng, vả lại cũng không muốn đối mặt với bà mẹ lão bất tử của Tống Chi Cửu, bèn nài nỉ các tướng sĩ sắp xếp riêng một chỗ cho nàng ở lại. Mới mơ màng ngủ liền bị một trận tiếng hò hét đánh thức, Tây Lương giật mình ngồi dậy, lắng nghe cẩn thận, quả nhiên không sai, là tiếng chém giết thật sự. Nàng tuy là nửa nhi nữ giang hồ, nhưng chưa thật sự lang bạt một mình bao giờ, lúc này nhất thời không biết phải làm thế nào, trong đêm tối đột nhiên nỗi sợ hãi và bất lực kéo tới, nàng loạng choạng đi ra ngoài, chỉ thấy chiến hỏa đã đốt nửa bầu không, tất cả sao đều tối đi khó tin giữa khói lửa và máu tươi, Tây Lương ngơ ngác đứng đó, trong lòng còn ôm chặt các thứ mang đến cho Tống Chi Cửu. Một bàn tay kéo nàng, Tây Lương hoảng sợ quay đầu lại, nhìn kỹ mới nhận ra là tiểu tướng sĩ dẫn nàng đến đây. Thấy nàng ngây ra, tiểu tướng sĩ lay mạnh nàng, hét to: “Đại tẩu mau đi đi! Phản tặc đến đánh lén chúng ta! Đại tẩu mau đi đi!” Đáng tiếc trong tai Tây Lương toàn là hét hò om sòm, chỉ nhìn thấy miệng tiểu tướng sĩ há ra ngậm vào, mà không nghe thấy gã nói gì. “Đại tẩu mau đi đi!” Tiểu tướng sĩ đẩy nàng, Tây Lương cuối cùng đã nghe thấy, cố gắng định thần lại, lúc này nàng đã bình tĩnh, biểu hiện ra sự kiên cường hơn người, nhưng không biết tại sao, trái tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, trong tai là tiếng mạch đập càng lúc càng nhanh như sấm dội. Dự cảm của nữ nhân luôn chuẩn đến kinh người. Người Yên Kỳ giống như con sói trong bóng đêm dõi chặt con mồi không ngừng một khắc, một khi con mồi hơi lơi lỏng là nó sẽ lao tới cắn đứt cổ họng đối phương, không ai biết họ đến khi nào, thần không biết quỷ không hay chặt đứt tai mắt của các tướng sĩ thủ quan, như kiếp nạn trời giáng từ khi nào – Chiến thành nam, tử quách bắc. Dã tử bất táng ô khả thực. Vị ngã vị ô: “Thả vị khách hào. Dã tử lượng bất táng, hủ nhục an năng khứ tử đào?” Thủy thâm khích khích, bồ vi minh minh, kiêu kỵ chiến đấu tử, nô mã bồi hồi minh. Lương trúc thất, hà dĩ nam, hà dĩ bắc? Hòa thử bất hoạch quân hà thực? Nguyện vi trung thần an khả đắc? Tư tử lương thần, lương thần thành khả tư: triêu hành xuất công, mộ bất dạ quy! (Chiến thành nam nằm trong Nhạc phủ thi tập) Mùi bùn đất sáng sớm và mùi máu tanh hòa vào nhau bốc lên, đó là mùi của chết chóc và tuyệt vọng. Tứ diện Sở ca, thập diện mai phục, đại kỳ Yên Kỳ che kín trời đất. Tống Chi Cửu cắn răng đến bật máu, chợt múa trường kích trong tay: “Các tướng sĩ, Lạc Tuyết quan thất thủ, nhưng chúng ta phải cùng tồn vong với Lạc Tuyết trấn! Xông lên!” Lúc này tim Tây Lương như muốn nhảy ra, trên thân thể lại như bỗng nhiên có sức mạnh và dũng khí tiềm tàng nào đó, nàng quay lại, ngược đám đông đang sợ hãi bỏ chạy, dùng hết tất cả cơ trí lẻn ra ngoài. Nàng tìm đến cạnh cổng thành, trong lúc chiến tranh loạn lạc không ai có tinh lực bận tâm đến nàng, vừa vặn nghe thấy giọng nói này, mặc dù hơi bóp méo, vẫn khiến đồng tử nàng tích tắc thu nhỏ lại, đó là – Chi Cửu! Đây là một cuộc chiến đấu không có bất cứ điều gì để hồi hộp chờ mong, một cuộc chém giết của mấy trăm người với thiên quân vạn mã, Nhiễm Thanh Hoàn và Doãn Ngọc Anh ở đằng xa nhìn, các kỵ binh do Tống Chi Cửu dẫn đầu, giống như một nhóm đào kép dũng cảm mà bi tráng. Tống Chi Cửu thúc bụng ngựa, quát to ra lệnh: “Giết!” Máu tươi và thịt làm mờ tầm nhìn, tiếng hò hét và kêu thảm phảng phất hợp thành nghi thức kỳ dị nào đó, những người xung quanh Tống Chi Cửu tiếp nhau bị đao kiếm nhiều như lông trâu chém rơi xuống ngựa, chiến mã mất chủ nhân luống cuống đứng đó. Tuy rằng không còn tu vi, Nhiễm Thanh Hoàn vẫn nhìn thấy những linh hồn không còn thân thể mà vẫn chưa chịu thừa nhận mình đã chết đang múa đao kiếm hư vô một cách phí công, hết lần này đến lần khác như không khí xuyên qua người quân địch không hề có cảm giác, khẩu hình tựa hồ hô chữ giống với Tống Chi Cửu đang tắm máu, họ nói: “Giết! Giết! Giết!” Bách tính một thành dưới sự bảo vệ của họ, bị chiến mã đạp chết và lan đến vô số kể, mọi người thần sắc kinh hoàng chạy trốn khắp nơi, không giống các thủ tướng biên quan được huấn luyện nghiêm chỉnh, những tiếng khóc thê lương và kêu gào tuyệt vọng tựa như gai nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ- Gã rốt cuộc đã hiểu oán khí tích tụ sau mười năm chiến loạn có sức mạnh lớn cỡ nào, đủ để phá tan bất cứ phong ấn hùng mạnh nào. Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi. (Lương Châu từ – Vương Hàn) Lưỡi đao lớn chém rách khôi giáp của Tống Chi Cửu, chém hắn ra làm đôi, chiến mã giơ móng trước ngẩng đầu hí dài, cuộc chiến kết thúc, lại là sự thảm thiết vượt xa tưởng tượng. Khi tiếng thở dài của Nhiễm Thanh Hoàn còn chưa kịp ra, một tiếng thét của nữ tử xẹt qua màng tai, gã liền quay người lại, nữ tử trẻ tuổi đầu tóc bù xù thảm hại như bị ác ma ám lao tới với đôi mắt đỏ ngầu: “Ta giết ngươi-“ Chớp mắt ấy, Nhiễm Thanh Hoàn sững sờ quên cả tránh né, mũi đao chém qua không khí, nữ tử lại chợt dừng tất cả động tác, yên lặng một thoáng. Doãn Ngọc Anh rút thương ra, để lại một cái lỗ gai mắt trên ngực nàng, trường đao rơi xuống đất, nàng chầm chậm gục xuống, mắt trợn ngược, nhìn chằm chằm chiến y màu trắng cùng với vết máu lác đác như hoa mai rụng trên sắc trắng ấy. Khi Tây Lương ngã xuống, trong ngực rơi ra một bọc vải be bé, đập lên mặt đất, một góc giày vải cô quạnh phơi ra. Đôi giày này là bà lão nàng không tôn trọng lắm mất không biết bao nhiêu đêm mới may xong cho con trai độc nhất đang ở ngoài sa trường, Tây Lương cất nó vào ngực, kỳ thực trong tiềm thức vẫn yêu gia đình không mấy hòa thuận lại rất ấm áp – và cả bà lão đang ở cách mấy dặm, trông đứa cháu còn quấn tã, lải nhải mắng nàng dâu làm việc chẳng đâu vào đâu. Chỉ là, mẹ già con thơ, làm sao có thể tự lo cho mình?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]