Nói đến giờ đi ngủ buổi tối, đối với hai người đều là một sự giày vò không hơn không kém, khách điếm cho dù điều kiện tốt như thế nào cũng không có giường lớn như hoàng cung, hai đại nam nhân nằm chỉ hận không thể hơi trở mình là đụng vào nhau, từng tiếng hít thở nghe rõ mồn một, Trịnh Việt cũng không biết mất ngủ đã bao lâu, muốn vận công nhập định còn phải lo lắng tẩu hỏa nhập ma.
Trên đời này thống khổ nhất là gì? – Nhìn thấy mà không được ăn.
So với nhìn thấy mà không được ăn còn thống khổ hơn là gì – Ngày nào cũng nhìn thấy mà không được ăn.
Trịnh Việt cuối cùng đã hiểu thế nào là “trời làm bậy còn tha được, tự làm bậy không thể sống”.
Và đồng thời, cuộc sống của Nhiễm Thanh Hoàn kỳ thực cũng chẳng tốt đẹp đến đâu, thân thể có bệnh gì gã đã biết rồi, vạn nhất sức mạnh bảo vệ biến mất sớm hơn phong ấn, gã nhất định phải chết trong tay Phượng Cẩn, tuy rằng bình thường cũng không mấy để ý bản thân, đó cũng là cậy tuổi trẻ khỏe mạnh, chưa đến lúc nguy hiểm tính mạng. Vả lại, Tư Mã Thiên lão gia gia nói, con người vốn phải chết, hoặc nặng tựa Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, mình đã trải hết sóng to gió lớn rồi, vạn nhất chết vì sai lầm do người một nhà vô tình tạo thành, thì thiệt quá là thiệt.
Cho nên gã hiện tại mỗi ngày phải làm một việc chính là tranh thủ thời gian tập trung tinh lực, đưa nhiệm vụ phá tan phong ấn kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353923/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.