Phong ba nho nhỏ cứ thế bị cho qua trong hiểu lầm, tuy rằng Nhiễm Thanh Hoàn năm lần bảy lượt cam đoan tình trạng này không bao lâu nữa sẽ hết, Trịnh Việt rõ ràng không yên tâm, đến mức coi gã như một búp bê sứ chạm nhẹ là vỡ, ngoại trừ ăn cơm mặc quần áo đi nhà xí, cơ hồ mọi chuyện làm thay hết.
Thí dụ như, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy miệng hơi khô, mới liếm nhẹ môi, dùng ánh mắt nhìn bốn phía tìm chén, Trịnh Việt đã đưa một chén nước tới, đương nhiên rõ ràng không phải nước đun sôi, không biết bỏ thêm thuốc bổ gì vào, ngay cả độ ấm cũng thích hợp; hoặc là, Nhiễm Thanh Hoàn rúc vào một chỗ xem cái gì đó, thời gian dài vai lưng hơi đau mỏi, mới định vươn vai, thì sau lưng đã được nhét một cái gối mềm, một đôi tay khi nhẹ khi mạnh xoa bóp cho gã…
Nhiễm Thanh Hoàn tự xưng có cái bụng ăn mì xào, không tiêu hóa được sơn hào hải vị, vừa mắng mình khổ quen rồi không chịu nổi người khác hầu hạ, vừa cảm thấy áp lực tinh thần rất lớn, gã vô cùng ai oán nhìn Trịnh Việt, chỉ mặt mình mà hỏi: “Ta nhìn giống người sắp chết lắm à?”
Trịnh Việt run tay, vội bịt miệng gã: “Còn nói lời xui xẻo, có tin ta đánh ngươi không?!”
Ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc, đến mức khiến Nhiễm Thanh Hoàn hơi bối rối. Trịnh Việt bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy gã, vùi mặt vào hõm vai gầy trơ cả xương, rất lâu mới thì thào: “Thanh Hoàn, ngươi phải sống tốt…”
Không lâu trước có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353922/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.