Ngày hôm sau, Trịnh Việt quả nhiên là người tuân thủ lời hứa, sáng sớm đã ném triều chính cho Lan Tử Vũ, dẫn Nhiễm Thanh Hoàn dạo chơi Cẩm Dương gã sống đã rất lâu mà trước sau chưa từng chính thức đi dạo.
Họ không dẫn hộ vệ, chỉ có Anh Ti đi theo, nhưng mà tiểu nha đầu thỉnh thoảng bị thứ khác hút đi ánh mắt, nên phần lớn thời gian chỉ có hai người. Nhiễm Thanh Hoàn cực ít có trạng thái thả lỏng như vậy, thấy cái gì cũng mới mẻ, không ngừng hỏi đông hỏi tây.
Trịnh Việt vẫn canh cánh trong lòng chuyện đêm qua, mấy lần muốn mở miệng lại mấy lần nuốt vào, như nghẹn trong họng, thế mà còn phải tốt tính trả lời các vấn đề mang tính thường thức lạ lùng của người này… Ôi, sống thật chẳng dễ dàng gì.
“Cho nên đây chính là sự tồn tại của cái tên ‘Thần Âm quan’.” Trịnh Việt dừng một chút, thở hổn hển, nghiêng đầu lại vừa vặn nhìn thấy biểu cảm tựa hồ đang suy nghĩ sâu xa của Nhiễm Thanh Hoàn. Hắn chưa bao giờ nhìn Nhiễm Thanh Hoàn từ góc độ này, khuôn mặt nghiêng rất gần, tóc mái dài rơi lên mũi, lông mi dài như dán lên, hắt xuống mắt thành bóng đen đậm, sắc mặt hơi nhợt nhạt, bao gồm môi đều không có huyết sắc, im lặng đứng ở đó, không còn sự sắc bén bình nhật, như một người giả dày công điêu khắc. Tim Trịnh Việt đập nhanh, hắn cơ hồ quên mất mình muốn nói gì, “Ngươi…”
Với nữ nhân đó rốt cuộc có quan hệ thế nào? Ngươi thích nữ nhân đó sao? Nếu có thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353912/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.