Khi Nhiễm Thanh Hoàn mở mắt ra, mặt trời đã ngả về tây, gã chậm chạp ngồi dậy vươn vai, chạm đến quần áo gấp gọn gàng cạnh gối, thoạt đầu hơi mù mờ, sau đó mới phản ứng trì trệ nhớ ra Trịnh Việt đã cho mình nghỉ phép, thế là không hề nghĩ ngợi lại nằm vật xuống, người ườn ra trong chăn mềm nệm êm: “Lại có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh… Trên thế giới không còn chuyện gì hạnh phúc hơn…”
Chẳng cần làm gì cũng chẳng cần nghĩ gì, mặc cho đại não trống rỗng mà thừ người ra, Nhiễm Thanh Hoàn khẽ lẩm bẩm một câu: “Trịnh Việt thật là tiểu thiên sứ thuần khiết thiện lương xinh đẹp đáng yêu…”
“Ngươi đang nói gì ta vậy?” Cửa bị đẩy nhẹ ra, Trịnh Việt mặc thường phục đi vào, trên tay còn bưng một cái bát bốc hơi nóng.
“Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn nhổm dậy chớp chớp mắt, “Sao ngươi lại xông vào nhà dân?”
Trịnh Việt lườm gã: “Chẳng phải là ngươi hôm qua muốn chết muốn sống? Hại ta vội vội vàng vàng lùa đám người kia đến khám cho ngươi… Ai ngờ ngươi ngủ như lợn chết, ta đã nói ngươi da dày thịt chắc còn vô tâm vô phế mà.” Hắn nhét thìa và bát vào tay Nhiễm Thanh Hoàn, “Ăn đi.”
Nhiễm Thanh Hoàn đang định cự lại, song ngay lập tức hoàn toàn bị mùi thơm trên tay hút đi sự chú ý. Tuy rằng trông chỉ là một bát cháo thịt nạc bình thường, ăn vào miệng không biết tại sao lại khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi, vị giác còn chưa hoàn toàn thức tỉnh lập tức bị kích thích tới, gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353911/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.