“Phụ thân.”
Ôn Long Dược quay người lại liền nhìn thấy nhi tử Ôn Dục Hoa ôm áo bông đứng đằng sau, “Ban đêm gió lớn, phụ thân cẩn thận cảm lạnh.”
Lão nương ánh trăng ngắm gương mặt nhi tử, trên cằm người trẻ tuổi hơi có một chút màu xanh, vùng chân mày vẫn còn nét trẻ con, là một thiếu niên anh tuấn, tính tuổi chắc xấp xỉ tướng lĩnh quân địch rục rịch ở cách không xa, còn là độ tuổi để người ta dạy dỗ thương xót.
Ôn Long Dược nhận lấy, thở dài: “Dục Hoa cũng hai mươi rồi.”
“Nhi tử tháng trước mừng sinh nhật, đã tròn hai mươi rồi, phụ thân quên rồi ạ?”
“Chiến sự căng thẳng, vi phụ ngay cả lễ đội mũ của con cũng lơ là.” Ôn Long Dược gật đầu.
“Phụ thân bảo vệ quốc gia, những việc này của nhi tử chẳng qua là việc nhỏ, nào có đạo lý khiến phụ thân lo lắng?” Ôn Dục Hoa không hề oán thán quá nhiều, thân là con trai của một tướng quân thủ tướng, đôi khi định trước sẽ phải đánh mất một số hạnh phúc mà người khác giơ tay là có được, đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
Huống chi trong thời đại rối ren như vậy, người thực sự đang sống thay vì kéo dài hơi tàn lại được mấy?
Cả thiên hạ đều đang chờ mong một bá chủ hoành không xuất thế, cho dù là con sư tử nóng nảy.
Ôn Long Dược nhắm mắt: “Hai mươi, không còn là trẻ con nữa, tính ra thì con theo cha tòng quân cũng gần năm năm rồi nhỉ?” Lão kéo lại áo choàng, thoáng vẻ mệt mỏi, “Tổ phụ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353902/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.