Trịnh Việt tìm được trong bếp của Lôi Long ít cháo rau màn thầu, bóp thử thấy màn thầu hơi cứng, bèn bẻ nát khuấy vào cháo bưng cho Nhiễm Thanh Hoàn, xong xuôi chính hắn cũng cười, nghĩ sinh thời đây là lần đầu tiên vì chăm sóc người khác mà làm công việc của hạ nhân này. Sau khi gặp phải Nhiễm Thanh Hoàn, hình như hắn đã làm rất nhiều việc mà ngày trước không thể làm, gã giống như có ma lực thần kỳ nào đó, lúc ở bên cạnh gã, bất luận là ai đều tựa hồ có thể bị lây đặc chất cái gì cũng đoán trước nghĩ đến, mà cái gì cũng không để trong lòng ấy, trở nên không còn giống mình mà có phần để ý cách nghĩ cách làm của gã. Nhiễm Thanh Hoàn ăn uống không tốt lắm, sau khi đến thế giới này không phải chạy ngược chạy xuôi thì là mệt mỏi, hoặc là các loại yến hội hư tình giả ý, rất ít ăn uống đàng hoàng, không có Phượng Cẩn lải nhải, bản thân gã cũng không để ý lắm, thời gian dài, đôi khi dạ dày sẽ khó chịu phản đối. Mà hiện giờ, sự khó chịu này càng rõ hơn, mặc dù thức ăn đã được Trịnh Việt xử lý qua đơn giản, song ăn vào miệng vẫn rất cứng, mùi máu tươi trong không khí không tan đi khiến gã hơi buồn nôn, nhưng bây giờ không phải là lúc để tùy hứng, gã cần thể lực, nên nhất định phải ăn. Cúi đầu cố gắng không nhìn vết máu trên mặt đất, cố nén vài lần buồn nôn, trong mắt Nhiễm Thanh Hoàn bắt đầu hơi có nước mắt, bất cứ ai đều nhận ra gã đang cố nuốt, mặc dù không hề nhíu mày, ngược lại càng khiến người ta đau lòng hơn. Trịnh Việt nhìn thế đột nhiên nói: “Ngươi miễn cưỡng bản thân giống như là quen rồi.” “Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn mới nuốt ngụm cuối cùng, nghe vậy ngớ ra. Trịnh Việt khẽ cười khổ một tiếng: “Bị ngươi nhìn thấy chuyện không nên thấy, ngươi nói phải làm thế nào đây?” “Ta đâu có cố ý.” Nhiễm Thanh Hoàn chẳng hề để ý nhún vai, thuận tay đưa bát cho Trịnh Việt, “Định thế nào, giết ta diệt khẩu sao? Không phải ngươi vừa nói kỳ công của ta chưa hết à?” “Đúng vậy, không chỉ kỳ công chưa hết, ta thậm chí không biết ngươi đến từ nơi nào, vì ai mà đến. Trước mắt còn chưa biết có thể sống sót trở về Cẩm Dương hay không, ngươi cũng nên thẳng thắn với ta chứ?” Trịnh Việt rốt cuộc tháo tấm mặt nạ như ăn vào mặt, ngược lại hơi tự cam chịu mà thả lỏng. “Thẳng thắn với nhau?” Nhiễm Thanh Hoàn nghĩ nghĩ, “Ta chẳng có gì phải giấu giếm cả.” “Thí dụ như – tại sao ngươi cuối cùng vẫn ở lại giúp ta, hay người kia – người trước sau tìm tới tiên vương và ta, y là ai?” “Hả?” Nhiễm Thanh Hoàn chớp chớp mắt, tựa hồ nhất thời chưa phản ứng được, rồi lập tức phá lên cười một cách tùy tiện, “Ngươi bệnh à? Ta còn không phải là bị ngươi ép cùng đường, sau đó nghĩ dù gì cũng chỉ có một mình, không chịu thiệt trước mắt mới ở lại. Hơn nữa ngươi cũng là một chi ưu cổ tiềm lực không lớn không nhỏ, một mai thăng quan tiến chức, không chừng cũng có thể giúp ta lưu danh sử sách.” Trịnh Việt khuôn mặt lạnh tanh nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Thanh Hoàn, giống như muốn nhìn tận vào trong lòng gã, Nhiễm Thanh vô cớ run rẩy, không thoải mái nhìn đi chỗ khác. “Ngươi không tin à… thế thì khó rồi,” Nhiễm Thanh Hoàn khổ não trả lời cho có, “Ôi chao, thật là lý do không dễ nói, ngươi, ngươi, ngươi làm gì phải ép người ta chứ… Bao giờ chúng ta về?” “… Ngươi hãy nói tiếng người.” “Trời ơi, ngươi giục gì mà giục, bảo người ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói đây!” Nhiễm Thanh Hoàn tiếp tục vê áo làm bộ thẹn thùng. Doãn Ngọc Anh từng cho gã một đánh giá rất chuẩn xác, hắn nói Tiểu Nhiễm người này có các khuôn mặt không đồng nhất, mới nhìn giống đại mỹ nữ, nhìn kỹ lại là đàn ông chân chính. Nhiễm Thanh Hoàn lúc bình thường luôn có kẻ mắt mù vừa gặp nhận nhầm là nữ nhân, nhưng khi ra vẻ ẻo lả chẳng biết tại sao lại có cảm giác, ừm, buồn nôn y như Trương Phi thêu hoa vậy – gân xanh trên mặt và trên cổ Trịnh Việt lập tức lồi ra đã chứng minh cho điểm này, thế mà ai đó say sưa làm nhân yêu, còn ném mị nhãn tới, “Nhất định muốn người ta nói câu kia… Người ta thầm mến ngươi lâu lắm rồi!” “Cút!” Cẩm Dương vương tu dưỡng rất tốt đã bùng nổ. “Lão tử đau lòng quá.” Nhiễm Thanh Hoàn bĩu môi. “Tại sao lúc ấy ngươi nói với ta là chín năm?” Trịnh Việt hiếm khi hết kiên nhẫn hỏi thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn gã, “Tại sao ngươi nói chín năm? Nếu chín năm mà ta chưa đánh hạ thiên hạ này thì sẽ thế nào?” “…” Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lúc, đôi mắt trong veo dần dần sâu thẳm, tựa hồ đáp án nào đó chực lao ra, “Đó là…” Đôi môi khẽ mở, sau đó cực nhanh nói ra mấy chữ- Gã nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ!” Nhân lúc Trịnh Việt còn thất thần chưa phản ứng, Nhiễm Thanh Hoàn mau chóng làm ngôn ngữ tứ chi “đừng đánh ta” mà rụt vào góc giường, trong đôi mắt hơi xếch chứa đầy ý cười và sự giảo hoạt, ngay sau đó lại do động trúng vết thương mà “A” một tiếng co mình lại. Trịnh Việt tức giận nghiêng người tới cởi quần áo gã – quả nhiên, băng vải màu trắng rỉ ra sắc đỏ gai mắt. Không nói một lời đặt người nằm ngay lại, Trịnh Việt bắt đầu xử lý vết thương cho Nhiễm Thanh Hoàn, cả hai im lặng rất lâu, lâu đến mức Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy mình sắp ngủ rồi, Trịnh Việt mới thấp giọng hỏi: “Chiến tranh làm sao có thể có kỳ hạn? Ta lại cảm thấy ngươi không giống như đang giúp ta, mà giống đã hứa hẹn việc gì với ai hơn – Thần tiên kia sao? Có phải ngươi nợ nần gì y hay không?” Nhất châm kiến huyết- Toàn thân Nhiễm Thanh Hoàn hơi run rẩy, chỉ nghe Trịnh Việt tiếp tục nói: “Nếu không, với tính tình ngươi, sao an nhàn không sống, mà phải chen vào loạn thế này nghe người ta sai phái? Ngươi không muốn nói cũng không sao, chỉ là ta rất tò mò, rốt cuộc là tại sao mà có thể khiến ngươi làm đến mức này vì y?” Nhiễm Thanh Hoàn trầm mặc, đương khi Trịnh Việt cho rằng gã không chuẩn bị trả lời, hắn nghe thấy giọng Nhiễm Thanh Hoàn không giống với bình thường, trầm thấp, thong thả, từng chữ từng câu đều giống như đang nhớ lại cái gì, mơ hồ và không chân thật: “Đó là một lão đầu rất đáng ghét, miệng vừa tham ăn vừa đê tiện, lừa bán nhân khẩu ngược đãi trẻ em, thường xuyên thẫn thờ nhớ tình nhân cũ, từ nhỏ đã làm gương xấu cho người ta, tự mình đa tình canh cánh chuyện giải cứu thiên hạ thương sinh chó má, rõ ràng đã trốn đến thế giới khác còn chuyên môn chạy về tìm chết, tự tư tự lợi, không chịu tin ai, cho dù là đứa trẻ sống nương tựa lẫn nhau tự tay nuôi nấng hơn chục năm, tính đủ mọi cách chôn mình, để lại một đống nợ xấu…” Gã một tay che mắt, khóe miệng là nụ cười lạnh lẽo, lại cho người ta cảm giác “gã sắp khóc”. Trịnh Việt thở dài, ấn nhẹ vai gã không nói nữa, chỉ lắng nghe hô hấp nhè nhẹ hơi dồn dập của gã, chủ nhân của hô hấp đang khổ sở kìm nén cái gì. Một lúc lâu Nhiễm Thanh Hoàn mới ngồi dậy, bình thản giãy khỏi tay hắn, trong mắt không tìm thấy một vệt nước, vẫn trong veo y nguyên: “Nhưng ngươi yên tâm đi, thiên tài như ta nhận ra được ai có tiền đồ nhất, ta sẽ không bán đứng ngươi đâu.” Dáng vẻ nhanh nhẹn, so với vẻ suy sụp vừa rồi tưởng như hai người vậy. Vẻ mặt và nụ cười hoàn mỹ vừa đúng, rất nhiều năm qua vẫn đeo trên mặt, dần dà quen thuộc như trời sinh đã thế, Trịnh Việt mơ hồ cảm thấy, nhìn gã giống như đang tự soi gương vậy. Hàn ý sinh ra từ tim, đau đớn không biết thời gian, đều là người chưa từng chân chính tùy tính. Ở trong nhà Lôi Long mấy ngày, hai người hết sức ăn ý chặn một đám sát thủ đuổi tới, chính là cường long không thắng địa đầu xà. Sau khi nhanh chóng quen thuộc địa hình quanh đó, Nhiễm Thanh Hoàn lại khôi phục bản chất thâm độc, cả đời Trịnh Việt chưa từng thấy nhiều cơ quan đơn giản khiêu chiến giới hạn tâm lý và đạo đức đến vậy. Hai người bàn bạc qua, quyết định nhanh chóng lội nước, Trịnh Việt nói là “đêm dài lắm mộng”, Nhiễm Thanh Hoàn không sợ xui bình luận là “chết sớm siêu sinh sớm”, tóm lại không nên ở lâu nơi đây. Tìm được không ít thứ trong ngôi nhà nhỏ của Lôi Long, dọc đường vừa đi vừa để lại cơ quan, chảy trong mạch máu gã không phải nhiệt huyết mà là nước xấu. Mang theo chiếc khăn gấm Vương Tiểu Trung đưa cho, Trịnh Việt vốn định bàn bạc sơ qua với Nhiễm Thanh Hoàn vị trí và lộ tuyến của lối đi dưới nước này, nhìn thấy vẻ mặt kẻ kia mù mờ mới nhớ, mặc dù xem bản đồ không có vấn đề, song gã lại là loại đến chỗ lạ đều cần có người dẫn đường mới biết phương hướng, hết cách chỉ có thể như lời Nhiễm Thanh Hoàn nói, “tự mình ra tay cơm no áo ấm”. Do Trịnh Việt dẫn đường, hai người đến hồ Tử Quy, Trịnh Việt gật đầu nói với gã: “Sau khi xuống nước nhớ theo sát ta.” Đáy hồ Tử Quy trái lại là nơi khiến người ta hoa cả mắt, Nhiễm Thanh Hoàn nhìn bốn phía, chỉ có thể hi vọng cái hồ trông rất có tuổi này không có thủy quỷ linh tinh gì. Trịnh Việt quay đầu lại, ra dấu hỏi gã còn cầm cự được bao lâu, Nhiễm Thanh Hoàn ra hiệu bảo gã tạm thời vẫn chưa có vấn đề. Dưới nước gợn sóng lóe sáng, cá rong đếm không xuể, lại thêm khác biệt nhỏ của mật độ độ ấm, Trịnh Việt phát hiện mình không hề nhạy phương hướng như ở trên bờ, không khỏi thoáng nhìn Nhiễm Thanh Hoàn – nếu phương diện này gã cũng có thể nhạy bén như các phương diện khác thì tốt biết mấy, ai ngờ Nhiễm Thanh Hoàn nhận được ánh mắt lại hiểu được ý hắn, lập tức nhún vai, trưng ra vẻ mặt đành chịu thôi. Trịnh Việt hơi sầu não cười cười, bắt đầu nhìn đông nhìn tây, đột nhiên mắt sáng lên, giơ tay kéo Nhiễm Thanh Hoàn, chỉ chỉ vách núi gần đáy hồ, giữa bèo rong thấp thoáng lại có một hang động như ẩn như hiện. Nhiễm Thanh Hoàn cười khổ, ra hiệu bảo mình đi xuống tiếp đã hơi khó khăn. Trịnh Việt một tay ôm vai gã, nín thở, chậm rãi đến gần cửa động, song đối mặt với cửa động tối om, cả hai không hẹn mà cùng hơi do dự, trao đổi một ánh mắt không chắc chắn, sự ăn ý kinh người cho họ nhìn thấy suy nghĩ tương tự trong mắt đối phương – ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa nắm được. Cuối cùng Trịnh Việt nhíu mày, ra dấu chỉ vào trong động, Nhiễm Thanh Hoàn tạm thời cũng không có ý kiến gì, thế là gật đầu, cùng sóng vai bơi vào. Đột nhiên, Trịnh Việt túm Nhiễm Thanh Hoàn dừng lại, bên trong vậy mà là đường cụt, một cánh cửa huyền thiết sừng sững trước mặt cả hai. Trịnh Việt đứng trước cánh cửa sắt suy tính điều gì đó, Nhiễm Thanh Hoàn không hiểu, Trịnh Việt giơ tay chỉ lên trên, phía trên cửa có một biểu tượng be bé, Nhiễm Thanh Hoàn cảm thấy quen mắt, đột nhiên sực nhớ hình như từng thấy dấu hiệu giống vậy ở Cẩm Dương vương cung. Trịnh Việt tiến lên, nhẹ nhàng chạm vào cửa sắt, tìm kiếm chỗ mở, kết quả ngạc nhiên phát hiện một số hoa văn không hề có quy tắc trên cửa vậy mà có thể di chuyển, trong đầu Nhiễm Thanh Hoàn lập tức nhảy ra hai chữ ghép hình. Lại ngẩng đầu nhìn dấu hiệu trên cửa, mơ hồ nhớ hình như còn có một hoa văn khác đối với nó, xuất hiện thành đôi trong vương cung. Mắt gã sáng lên, gã chỉ biểu tượng trên cửa, không chờ gã ra dấu, Trịnh Việt tựa hồ cũng bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón cái khen gã, rồi lập tức nhanh chóng bắt đầu công việc sắp xếp lại cánh cửa. Kết quả không ngoài dự kiến, qua sự phân tách và tổ hợp kỳ diệu nào đó, hai loại đồ án trên cửa xuất hiện thành đôi như trong vương cung, bốn con mắt nhìn chằm chằm cửa sắt, chỉ nghe tiếng chốt chạm nhau rất nhỏ vang lên, ngay sau đó cánh cửa lại tự mở ra! Hai người liếc nhìn nhau, gật đầu, bơi vào, dù biết e rằng có nguy hiểm, nhưng đối với lối vào tựa hồ có mối quan hệ đặc biệt nào đó với vương thất Cẩm Dương, sự tò mò trước sau luôn chiếm thượng phong. Giây lát sau cánh cửa lại tự đóng vào, trước mắt hai người là một loạt bậc đá, mới đi nửa chừng thì không khí bị thiếu một lúc lâu liền thốc vào mặt. Nhiễm Thanh Hoàn cúi đầu nhìn nước cấp tốc rút xuống, lập tức biết bên kia cửa có thiết bị gạt nước xảo diệu nào đó, không khỏi âm thầm tán thưởng bội phục tài nghệ vượt xa tưởng tượng của người xưa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]