Tiếng Nhiễm Thanh Hoàn trầm trầm vang lên, không có nửa phần kinh hoảng: “Chúng ta tổng cộng có mười ba người, đối phương có khoảng mười tám mười chín, thực lực tương đối xấp xỉ nhau. Nhưng nếu ta không đoán sai, kẻ vừa rồi ném ám khí lại không ở ngoài sáng, tuy rằng bản thân ta thân thủ bình thường, cũng nhìn ra được trình độ của kẻ đó, cho dù là tinh lực dư thừa thân thể khỏe mạnh, ta cũng không phải là đối thủ, ngươi thì chắc có thể thử. Tình hình hiện giờ quá nguy hiểm, họ có minh có ám, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.”
Trịnh Việt quát: “Thế cũng không cần ngươi liều mạng!” Vung tay chém một thích khách thành hai đoạn, cũng là chiêu thức không cần mạng, chắc đã tức giận đến mơ hồ rồi.
Lúc này Vương Tiểu Trung tới gần, người loang lổ máu: “Vương gia mau đi đi! Còn không đi là sẽ không kịp đâu!”
“Trịnh Việt,” Đao trong tay Nhiễm Thanh Hoàn như hóa thành một mảnh ngân quang, càng tôn lên đồng tử trầm tĩnh như giếng sâu, “Đi về bên tay phải ta là lên đầu gió, họ sẽ không mai phục ở đó, sau đó băng đường rừng lên núi, nhớ gần nước, với võ công của ngươi hẳn sẽ không có vấn đề, ở đây có chúng ta ngăn cản, ngươi hãy nhân bóng tối mà đi mau đi.”
“Tướng gia!”
“Thanh Hoàn!”
“Con mẹ nó Trịnh Việt ngươi còn không mau cút đi cho lão tử!” Nhiễm Thanh Hoàn trúng thêm một vết thương trên cánh tay, gã cắn răng, cuối cùng đã cầm được đao.
Trịnh Việt mặt lạnh tanh rút kiếm xông tới bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-trach-cuu-su-chi-nhat/1353893/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.