"Nhan tiểu thư." Hoàng Phủ Dật lên tiếng gọi nàng. 
Đóa Đóa lại càng hoảng sợ, phản xạ tính cãi lại, "Ta thật sự không muốn!" 
. . . . . . Ô ô, nàng tại sao lại cảm thấy chính mình rất giống giấu đầu hở đuôi a? 
Kỳ thật nàng thật sự không muốn. . . . . . Không muốn gì cả a, Ô ô. 
Thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đều nhịn cười, chính hắn cũng hơi hơi cười, "Ta là muốn cảm tạ ngươi vừa rồi đã cứu ta một mạng." 
"Không, không cần khách khí." 
Đóa Đóa càng nghĩ càng cảm thấy chính mình thật không còn mặt mũi nào, nếu không phải là không muốn đơn độc một mình, nàng nhất định đã sớm chạy về phòng mình diện bích đập đầu vào đậu hủ rồi. 
Nhưng dù có ở lại trong phòng hắn, nàng cũng tạm thời không muốn nói chuyện với nam nhân này. . . . . . Ô ô, nàng sợ nàng lại tiếp tục nghĩ đến việc kia! 
"Cái. . . . . ." Đóa Đóa kéo tấm bình phong, đem nó để ở góc tường, hình thành một khu vực nhỏ khép kín, “Ta muốn ngồi ở đây một chút. . . . . ." 
Nhìn ánh mắt kỳ quái của mọi người, Đoá Đoá vẻ mặt nghiêm túc giải thích, “Ta thích ngồi suy nghĩ một mình như thế này.” 
". . . . . ." Mọi người đều bị té ngã. 
Đoá Đoá tiến đến phía sau tấm bình phong, ngồi xổm xuống ở góc tường, trong lòng bắt đầu thì thầm. 
Không phải có một soái ca thiện lương bị nàng đụng ngã sao, không phải là soái ca không mặc gì sao, đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-thai-tu-di-ngoai-tinh/769954/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.