Chương trước
Chương sau
Hắc y nhân mắng một tiếng, như là đang căm tức mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt.
Trước khi thủ hạ của Hoàng Phủ Dật đuổi đến gần, hắn đã lắc mình bay ra ngoài cửa sổ.
Mãi lúc đến ngõ nhỏ không người, hắn mới tháo cái khăn đen che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt của Bạch Tử Dạ.
Dật nhờ hắn giả làm thích khách, thử Nhan Đóa Đóa một chút ?
Hắn lại cứ muốn canh lúc hắn ta tắm mà đi thăm dò thử! Bạch Tử Dạ cười đến dựa thẳng vào tường, nhanh chóng cởi bộ hắc y bên ngoài ra, nhanh như chớp quay về khách điếm xem nhiệt náo.
Trong phòng của khách điếm, đêm nay Đóa Đóa liên tục phải chịu kinh hãi, hiện tại cũng có chút kinh hồn chưa ổn định được mà nhìn Kì Dật bị mình đè lên. . . . . .
Đè lên ?
Nàng bất tri bất giác ý thức được mình bây giờ đang đè lên trên người của người ta, hơn nữa. . . . . . Hắn còn không mặc y phục!
Trên người Kì Dật có thương tích, cho nên không tắm trong thùng, vừa rồi Đóa Đóa còn bổ nhào vào như thế, vừa đúng lúc đè lên hắn đang lộ ra toàn bộ.
Nhan Đóa Đóa hô lên một tiếng, vì sao chuyện mất mặt đều tới cùng một ngày vậy, đây rốt cuộc là vì sao a!
“Cái gì ta cũng không nhìn thấy, ta thật sự là cái gì cũng không nhìn thấy, các ngươi kéo ta dậy đi. . . . . .”
Đóa Đóa nhắm chặt mắt, Ô ô.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tử Dạ hoảng hốt chạy vào, trưng ra vẻ mặt “Quan tâm” .
Kì Dật tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn hắn một cái, “Không có gì, chỉ là có thích khách đến.”
“. . . . . .” Da đầu Bạch Tử Dạ bắt đầu tê dại, hắn sợ nhất là ánh mắt này của hắn ta!
Lần trước lúc nam nhân này cười với hắn như thế, là lần hắn ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài lời dư thừa, làm mối tác hợp “Lương duyên” của hắn ta với Vân gia Đại tiểu thư không biết là tròn hay dẹt kia, kết quả chính là ——
Hắn bị điều đến Nam Cương, làm mồi cho các loại trùng độc và muỗi một năm, lúc này. . . . . .
Kì Dật cũng không vội vã đứng lên, mỉm cười nói, “Nghe nói gần nhất Bắc Tắc. . . . . .”
“Ta về phòng trước!” Bạch Tử Dạ không nói hai lời, xoay người bước đi.
Quả nhiên, lần trước là Nam Cương, lần này chính là Bắc Tắc! Nam nhân này tuy rằng cả ngày cười cười, nhưng thực chất lại là một tên âm hiểm a!
Đóa Đóa được đỡ dậy, Kì Dật cũng từ trên mặt đất đứng dậy, cầm y phục khoác vào.
Đóa Đóa còn đang thì thào tự nhủ, “Mây bay, đều là mây bay, cái gì ta cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghĩ. . . . . .”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.