Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Thạch Ma Khải ánh lên mãnh liệt, một mối nguy hiểm khổng lồ bao phủ lấy toàn thân của hắn, dù cho hắn có nắm giữ Hỏa Diệm Tinh Thổ, tu vi Hóa Thần trung kỳ đi chăng nữa thì cũng cảm thấy vô lực.
Một nguồn năng lượng khủng bố cứ thế tiếp cận hắn trong một khoảnh khắc nhỏ bé không đáng kể.
Nguồn năng lượng này cực kỳ lạ lẫm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng nó cũng rất thuần khiết, tựa như những giọt nước trong suốt không nhiễm bụi trận, phản chiếu lại tia nắng vàng của vầng Thái Dương mỹ lệ đang ở trên bầu trời xa thẫm.
Thủy Tinh Thần Thạch, một loại bảo vật mà Thanh Vũ lấy được từ trong Thần Niệm Trần Ai Giới, Thanh Vũ tìm hiểu nó trong một vài ngày và cảm xúc hắn tỏa ra khát khao mỗi khi chạm vào Thủy Tinh Thần Thạch.
Đây là một loại bảo vật chứa đựng quyền năng không tưởng! 
Thanh Vũ đã đúng khi hấp thụ Thủy Tinh Thần Thạch, trước đó, hắn cần phải dùng nhiều linh lực, thể lực và phần lớn năng lượng tinh thần để điều khiển cảm xúc mờ mịt trôi dạt trong không khí.
Lần đó, Thanh Vũ hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của kẻ địch là Martin Oliver cùng đám người hầu cận của ông ta, sau đó, Thanh Vũ gần như không thể chiến đấu nữa vì tiêu hao quá nhiều năng lượng, với lại Martin Oliver còn có dị năng “Vận May”, dị năng kia tấn công thẳng vào Thanh Vũ lúc Martin Oliver chết làm Thanh Vũ bị thương khá nặng.
Vào lúc này, cảm xúc trôi giữa không gian rất ít, thậm chí là mờ nhạt đến mức Thanh Vũ không thể nắm lấy, cảm xúc càng mới thì Thanh Vũ mới có thể chạm đến chúng một cách dễ dàng được.
Nhưng Thủy Tinh Thần Thạch đã giúp Thanh Vũ làm điều đó, nó hấp thụ toàn bộ cảm xúc sợ hãi có mặt trong không gian rồi chuyển thành nguồn năng lượng thuần khiết.
Một đòn pháp thuật này, cực kỳ bá đạo!
Nó mang theo lực lượng khủng khiếp tấn công tới Thạch Ma Khải.
Tất nhiên, hắn ta không thể buông tay mặc cho số phận, Thạch Ma Khải mở miệng gầm thét một tiếng rất uy mãnh, yêu khí bùng nổ xông thẳng vào trời cao, Thiết Nghĩ Yêu Giáp càng ngưng thực với một ngọn lửa màu đỏ hồng đang cháy bừng.
Và rồi toàn bộ sức mạnh của Thạch Ma Khải ngưng tụ vào một điểm là phần miệng của hư ảnh Thiết Thạch Nghĩ, nhiệt lượng tỏa ra rất lớn làm cho mặt đất biến thành nham tương, không khí khô nóng tới mức không còn cả một chút hơi nước.
Thần Thông Chủng Tộc!
Thiết Thạch Nộ Hống!
Đây là đòn yêu thuật áp đáy hòm của Thiết Thạch Nghĩ tộc, khi sử dụng nó, bản thân kẻ sử dụng phải bỏ ra một cái giá lớn là tinh huyết, dùng xong phải nghỉ ngơi trong nhiều ngày mới hồi phục.
Thạch Ma Khải căn bản không nghĩ nhiều đến thế, hắn ta mang trong mình gánh nặng của toàn bộ tộc, hắn phải đứng ra bảo vệ uy nghiêm, danh vọng của Thiết Thạch Nghĩ tộc bằng cách đánh bại những kẻ ngoại xâm.
Đối với hắn, Hắc Viên tộc cùng Thanh Vũ là người muốn tổn thương, phá hoại Thiết Thạch Nghĩ tộc!
“GAA!!” Âm thanh phát ra từ miệng của Thạch Ma Khải, nhưng rất nhanh, chưa đầy một cái chớp mắt sau thì âm thanh này đã bị một tiếng nổ vang vọng khắp vùng trời lấn át.
Ầm!
Một cây nấm khổng lồ to hơn cả trăm mét xuất hiện giữa chiến trường, nó bao phủ Thạch Ma Khải và tỏa ra những luồng sóng xung kích nóng bỏng, mặt đất thì ầm ầm chuyển động, rung lắc mạnh mẽ.
Điệp Lãng, Hùng Thành Kiết phất tay lên tạo ra yêu khí hộ thuẫn để bảo vệ mọi người, ngăn cản dư âm của trận chiến.
May là dư âm không mạnh mẽ, nếu như đứng ở trung tâm của vụ nổ thì Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt trực tiếp bị đánh tới hôn mê bất tỉnh.
“Áp lực từ pháp thuật kỳ dị kia rất lớn, nó có thể uy hiếp đến mạng sống của ta!” Hùng Thành Kiệt ngưng trọng truyền âm cho Điệp Lãng.
“Ít nhất là Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!” Điệp Lãng khẽ nói, hắn cảm thấy bản thân đã làm ra một quyết định đúng đắn khi cho Thạch Ma Khải thăm dò Giáo Hoàng và hắn không đứng ra giúp đỡ Thiết Thạch Nghĩ tộc lấn lướt Hắc Viên tộc.
“Thực lực của Quang Minh Giáo Đình rất cường đại, bọn họ có tư cách đặt chân vào những thế lực hai sao mạnh mẽ nhất, tạm thời chúng ta không nên tranh chấp với Quang Minh Giáo Đình, cái được bù không đủ cái mất!” Hùng Thành Kiệt nghiêm nghị nói ra, hắn quyết định rất nhanh khi Thanh Vũ thể hiện chiến lực làm hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
“Nhưng mà Minh Hàng Sâm Lâm là địa bàn của yêu tộc chúng ta, không thể để nhân tộc nhúng tay vào dù cho bọn họ chỉ đứng sau lưng Hắc Viên tộc cũng không được!” Điệp Lãng vừa nói vừa nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.
“Tài nguyên ở đây không bằng Vực Sâu Vong Sương, chúng ta hãy chú ý đến nơi đó!” Hùng Thành Kiệt thản nhiên nói.
“Ý của ngươi là?” Dường như đôi mắt của Điệp Lãng lóe lên tia sáng của trí tuệ.
“Đúng vậy, bọn họ đang là kẻ địch của Đà La Môn, Hội Thưởng Rượu sẽ trở thành buỗi lễ nghi thức mở ra chiến tranh với Quang Minh Giáo Đình, chúng ta không cần để tâm đến Giáo Đình quá nhiều!”
“Nếu Quang Minh Giáo Đình còn tồn tại trước đợt tấn công điên cuồng của Đà La Môn thì cứ mặc họ đi, chúng ta có phản ứng thì cũng thua trận mà thôi!” Hùng Thành Kiệt vừa phân tích xong, hắn cười khổ một tiếng.
Có thể đánh bại Đà La Môn thì còn sợ gì bọn họ nữa chứ?
Đến lúc đó, bọn họ cứ nhường ra cho Quang Minh Giáo Đình một phần rừng thì tốt hơn, miễn cho Quang Minh Giáo Đình tìm cớ tranh đoạt lãnh thổ của bọn họ.
“Ngươi nói rất đúng, lợi ích của bộ tộc luôn luôn đứng đầu!” Điệp Lãng cười nhạt một tiếng.
“Xem ra lần này Thiết Thạch Nghĩ tộc phải ăn thiệt thời lớn!” Hùng Thành Kiệt vừa lắc đầu vừa nói.
“Coi như bọn họ xui xẻo đi.” Điệp Lãng nhàn nhạt nói ra.
Trong lúc hai Đại Yêu Vương bàn bạc cách đối đãi với Quang Minh Giáo Đình thì những người, yêu đang quan chiến từ xa đã ngạc nhiên đến há to miệng, bọn họ không ngờ rằng chuyến đi lần này lại thành công rực rỡ vì được nhìn thấy một trận chiến đặc sắc. 
Ngoại trừ một vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Yêu Vương đang ẩn nấp trong đám người ra thì toàn bộ mọi người đều không biết sức mạnh mà Thanh Vũ và Thạch Ma Khải bộc lộ ra ở cảnh giới nào, chỉ biết rằng hai người họ cực kỳ cường đại, một cái phất tay đủ làm bọn họ tan biến khỏi thế giới này.
“Trận chiến của Đại Yêu Vương và Hóa Thần Đại Tôn…!”
“Thật là khiến người ta hâm mộ, nếu như mình cũng có sức mạnh như thế thì không cần phải tranh đoạt từng viên Linh Thạch hạ phẩm với người khác rồi!”
“Có sức mạnh như vậy sợ gì bộ tộc không phát triển?”
“Ai sẽ chiến thắng đây?” Có người tò mò.
Thế là toàn trường đều trở nên im lặng, bọn họ dõi theo chiến trường, bụi mù đang tản đi từ từ, Thanh Vũ vẫn lạnh nhạt đứng trên cao, cảnh vật ở bên trong bắt đầu lộ ra trong tầm mắt của bọn họ.
“Hộc hộc…!” Một vài tiếng ho khan vang lên, Thạch Ma Khải đang đứng trong một cái hố sâu mười mấy mét, đất đà xung quanh hắn đều biến thành màu đen ngòm, còn có những ngọn lửa đang cháy rực.
Thạch Ma Khải vẫn sống!
Tuy nhiên, toàn thân hắn rã rời, vảy giáp mà hắn tự hào cũng bị tổn thương nghiêm trọng, Thiết Nghĩ Yêu Giáp đã bị phá hủy, Hỏa Diệm Tinh Thổ bay về trong cơ thể hắn.
Hắn cố gắng lắm mới đứng vững bằng hai chân, nếu như phải chịu thêm chút thương tổn nào nữa thì hắn sẽ hiện ra nguyên hình là Thiết Thạch Nghĩ.
“Khụ khụ…!” Thạch Ma Khải phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thanh Vũ.
“Ngươi thắng!” Thạch Ma Khải thở dài ra một hơi rồi cất tiếng nói.
Âm thanh của hắn rất nhỏ nhưng mọi người đều có thể nghe rõ ràng.
Thạch Ma Khải đã thua triệt để, hắn cảm thấy bản thân có thể còn sống là vì vào thời khắc nguy cấp nhất, Thanh Vũ thu hồi lại một phần sức mạnh, nếu không Thạch Ma Khải liền biến thành một cái xác không hồn.
Vì thế, hắn trực tiếp nhận thua!
Hắn thua không oan ức một chút nào, hắn biết thực lực bản thân kém Thanh Vũ rất xa!
Thanh Vũ nhìn Thạch Ma Khải một lúc, sau đó hắn từ tốn nói ra:
“Ngươi cũng rất mạnh!”
Có thể ép buộc Thanh Vũ sử dụng cả Thủy Tinh Thần Thạch cùng nhiều thứ khác chứng minh việc chiến thắng Thạch Ma Khải rất khó.
“Tộc lão…!” Thiết Ma Hạo đứng gần những Thiết Thạch Nghĩ khác, hắn ta hô lên một tiếng, nét mặt lo lắng và không cam lòng.
“Tộc Trưởng, chúng ta thua rồi!” Thạch Ma Khải lắc đầu nhẹ một cái, hắn ta không tiếp tục chú ý Thiết Ma Hạo nữa mà là khoát tay một cái, yêu lực ít ỏi tạo thành một bức tranh vẽ lấy toàn bộ lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc trong Minh Hàng Sâm Lâm.
“Theo như quy ước, Hắc Viên tộc lấy được một phần năm lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc!”
“Đây là phần lãnh địa của các ngươi!” Thạch Ma Khải điều khiển yêu lực làm phần lãnh thổ thuộc về Hắc Viên tộc phát sáng.
Hắn làm rất nhanh, không cho phép Hắc Viên tộc chọn khối lãnh thổ sợ rằng Hắc Viên tộc sẽ chọn lấy phần lãnh thổ giàu tài nguyên nhất.
Tuy quy ước không có điều khoản cho Hắc Viên tộc chọn phần thưởng chiến thắng nhưng Thạch Ma Khải vẫn dụng tâm lão luyện, trực tiếp xóa bỏ sự nguy hiểm tiềm tàng này.
“Một lão già cơ trí.” Điệp Lãng, Hùng Thành Kiệt đề có chung một nhận thức về Thạch Ma Khải.
Thanh Vũ, Nguyễn Thanh, Hắc Tinh, Hắc Ni Tộc Trưởng đều nở nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy thắng lợi, bọn họ cũng chẳng cần chọn khối lãnh thổ màu mỡ làm gì, một phần năm lãnh thổ của Thiết Thạch Nghĩ tộc, dù chỉ là ở ngoài cùng cũng có nhiều tài nguyên để bọn họ khai thác.
Giống như trong Hắc Viên Sâm Lâm, Vũ Hy Đường Chủ kết hợp Nguyệt Linh Đường Chủ chỉ huy một đội ngũ tìm kiếm khoáng sản, tài nguyên trong lòng đất, bọn họ tìm thấy hàng chục mỏ quặng, trong đó không thiếu mạch khoáng Linh Thạch hạ phẩm.
Bây giờ bọn họ liền muốn tìm kiếm tài nguyên bị che dấu tại lãnh thổ mới này!
Khi đó, tốc độ phát triển của Hắc Viên tộc lại tăng nhanh hơn nữa!
Tất nhiên, công việc tìm kiếm tài nguyên ẩn kia rất khó khăn, Nguyệt Linh phải chế tạo ra nhiều tấm Điều Tra Phù, còn Vũ Hy thì tìm kiếm nhờ vào khả năng cảm ứng khoáng vật của Luyện Khí Thánh Chùy, những người khác không thể tìm kiếm nhanh bằng bọn họ.
Vì vậy, để báo đáp Giáo Đình, Hắc Viên tộc phải tặng cho Giáo Đình một ít phần tài nguyên hay nhượng quyền khai thác cho Giáo Đình sau đó chia theo tỷ lệ mà bọn họ thống nhất.
Chuyện này không cần Thanh Vũ nhúng tay, Nguyễn Thanh đều lo liệu xong xuôi hết cả.
Nếu không có Nguyễn Thanh thì còn có Mặc Hàn cùng các Đường Chủ, bọn họ cũng chẳng tham lam các loại tài nguyên đó, làm việc lỗi lạc, chỉ muốn tích lũy cho Giáo Đình để Giáo Đình bồi dưỡng những thành viên khác.
Ngoài ra, Mặc Hàn hay Nguyễn Thanh cùng nhau thống kế những phần tài nguyên thu vào và sử dụng cùng những công việc mà bọn họ cho rằng chúng quan trọng, sau đó gửi cho Thanh Vũ để hắn kiểm tra.
Không có chuyện có người tham nhũng tài nguyên bỏ vào túi riêng! 
“Hoan hô!” Hàng loạt tiếng hồ hào vui vẻ vụt lên từ các Hắc Viên, bọn họ không trực tiếp tham chiến nhưng lại là những người vui vẻ nhất.
Sau này, Hắc Viên tộc có một phần đất đai tại Minh Hàng Sâm Lâm, lại còn đánh bại cả Thiết Thạch Nghĩ tộc, bọn họ sẽ không bị bộ tộc khác khinh thường hay chèn ép nữa.
Một cuộc sống tươi đẹp đang mở cửa đón chào toàn thể Hắc Viên tộc.
Ngay cả những Hắc Viên mới gia nhập cũng hò hét, một bầu không khí vui mừng, ai nấy đều tự hào vì bộ tộc!
“Chúng ta thua rồi…” Thiết Ma Hạo hụt hẫng nói, sự phẫn nộ cũng tan đi nhanh chóng, hắn biết nếu cứ đuổi theo tấn công Hắc Viên tộc thì hắn sẽ tự tay đẩy bộ tộc vào vực sâu bởi vì Hắc Viên tộc có một thế lực đồng minh rất mạnh mẽ.
Không nhìn thấy ngay cả Thạch Ma Khải cũng bại trận sao? 
Một tên nửa bước Đại Yêu Vương, chiến lực ngang Đại Yêu Vương sơ kỳ như hắn có thể thay đổi được gì?
“Sau này đừng gây sự với Hắc Viên tộc, và cả Quang Minh Giáo Đình nữa!” Thạch Ma Khải nghiêm mặt nhắc nhở Thiết Ma Hạo.
“Vâng…!” Thiết Ma Hạo thở ra một hơi thật dài, đêm nay là một đêm không ngủ của toàn thể Thiết Thạch Nghĩ tộc.
“Còn nữa, Hắc Viên tộc muốn mười triệu Linh Thạch hạ phẩm cùng một tấn các loại Linh Mộc, khoáng vật cấp ba, Tộc Trưởng hãy mau chóng chuẩn bị đi!” Thạch Ma Khải để lại một câu rồi biến mất tại chỗ sâu trong lãnh thổ trung tâm của Thiết Thạch Nghĩ tộc, hắn ta muốn đi chữa thương.
Thiết Ma Hạo cảm thấy khó hiểu vì câu nói này, hắn không biết tại sao lại đưa tặng lễ vật cho Hắc Viên tộc, nhưng rất nhanh, một tiếng nói trầm ổn vang lên từ Hắc Ni Tộc Trưởng.
“Để biểu thị sự nhiệt tình của Hắc Viên tộc, ta đại diện cho Hắc Viên tộc quyết định thả hết tù nhân chiến tranh của Thiết Thạch Nghĩ tộc!”
Sáu Yêu Vương bao gồm Thiết Xa tộc lão đều đi ra khỏi lồng giam, vẻ mặt mờ mịt đầy rẫy sự thất lạc.
Bọn họ không có vui mừng vì được thả đi, mà bọn họ cảm thấy đắng chát vì bộ tộc thua trận.
“Thì ra là vậy… vì để giữ lại một chút thể hiện cho Thiết Thạch Nghĩ tộc mà Hắc Viên tộc mới giao dịch tù nhân bằng cách lặng lẽ này…” Thiết Ma Hạo trầm mặc.
“Thiết Ma Hạo Tộc Trưởng, những tù binh khác sẽ trở về quý tộc trong vòng một ngày nữa, sau này còn phải nhờ quý tộc giúp đỡ nhiều hơn!” Hắc Ni Tộc Trưởng cười khẽ một tiếng.
Thiết Ma Hạo đã không còn tâm trạng đáp lời, hắn ta chỉ gật đầu một cái cho xong chuyện.
Nhưng mà, mọi chuyện còn chưa kết thúc!
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi khỏi nơi đây, Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng:
“Quang Minh Giáo Đình là đồng minh của Hắc Viên tộc, vì vậy, Quang Minh Giáo Đình sẽ bắt đầu truyền bá tín ngưỡng tại lãnh thổ của Hắc Viên tộc tại Minh Hàng Sâm Lâm, không phân yêu hay người, bất cứ sinh linh nào tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh đều là đồng minh của Quang Minh Giáo Đình!”
“Thủy Linh Xà tộc, Vân Thùy đại diện cho toàn tộc muốn kết thành đồng minh của Quang Minh Giáo Đình, mong Giáo Hoàng đồng ý!” 
Chưa đợi mọi người kịp tỉnh táo để suy nghĩ thì một âm thanh nữ đã vang lên, Vân Thùy Tộc Trưởng mang theo mười mấy tộc lão cùng Phó Tộc Trưởng Vân Mộng đi đến gần Thanh Vũ.
“Thì ra là Vân Thùy Tộc Trưởng, ta rất coi trọng yêu cầu của Vân Thùy Tộc Trưởng cho nên quyết định đồng ý kết minh với Thủy Linh Xà tộc!”
“Xét thấy Thủy Linh Xà tộc còn không đủ sức mạnh để tự vệ, cho nên ta thay mặt Giáo Đình tặng cho Thủy Linh Xà tộc năm viên Kết Anh Đan, một trăm viên Kết Kim Đan và bảo vệ Thủy Linh Xà tộc khỏi tất cả những kẻ ngoại xâm!” Thanh Vũ cao giọng nói ra.
Một lời nói này khiến cho toàn trường trở nên kinh hãi!
Thiết Ma Hạo há hốc mồm, vẻ mặt sững sờ!
Hắc Ni Tộc Trưởng, Hắc Tinh thì cười rộ lên, bọn họ đã biết việc này sẽ diễn ra bởi vì chính bọn họ dẫn Vân Thùy Tộc Trưởng đi gặp gỡ Giáo Hoàng.
Đây chỉ là một thông báo cho thế nhân nhìn thấy mà thôi, cũng thuận tiện đánh thức tham niệm của những yêu tộc khác trong Minh Hàng Sâm Lâm!
Năm Kết Anh Đan, một trăm Kết Kim Đan, kẻ nào không chảy nước bọt? 
- --
PS thông tin hữu ích: Phân biệt mạch khoáng Linh Thạch và các mạch linh khí.
Mạch khoáng Linh Thạch phân thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, chúng chỉ xuất hiện trong hoàn cảnh có linh lực dồi dào, là do sỏi đá biến thành.
Các mạch linh khí phân thành Linh Mạch, Địa Mạch, Thiên Mạch,.... chúng không phải là mạch khoáng Linh Thạch, chúng phun trào linh khí cho thế giới, điều này đồng nghĩa với việc một mạch linh khí có thể tạo ra nhiều mạch khoáng Linh Thạch.
Hai mạch này hoàn toàn khác nhau, kính xin các vị đừng đánh đồng!
- --
Nếu như phát hiện lỗi chính tả, các bạn hãy nhắn tin cho tác giả tại facebook, tác giả sẽ tiến hành sửa lại trong vòng nửa nốt nhạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.