Chương trước
Chương sau
Ầm! Ầm!!
Tiếng nổ vang rầm làm đôi tai của người xung quanh on gong hết cả lên.
Thạch Ma Khải vừa tấn công Thanh Vũ bằng Thiết Nghĩ Yêu Giáp, một cây càng kiến khổng lồ đập xuống, nó mang theo sức nóng hủy diệt của Hỏa Diệm Tinh Thổ cùng sự trầm trọng kết hợp với yêu lực cuồng bạo, một đòn tấn công đủ để đánh bay tu sĩ Ngũ Dương hậu kỳ.
Tuy nhiên, trước khi bị đánh trúng, Thanh Vũ đã biến mất, hắn sử dụng tốc độc cực nhanh để né tránh, sau đó tiếp tận Thạch Ma Khải.
Một nấm đấm của Thanh Vũ nhắm thẳng vào phần đầu của hư ảnh Thiết Nghĩ Yêu Giáp. 
Oanh!!
Thạch Ma Khải không hề né tránh, hắn ta cười gằn một tiếng, ngọn lửa trên hư ảnh càng trở nên cuồng nhiệt, chúng tỏa ra nhiệt lượng khủng bố đủ đốt chạy hết toàn bộ sinh linh dưới cảnh giới Tứ Dương kỳ.
“Khả năng phòng ngự rất mạnh!” Thanh Vũ vừa đánh xong, hắn cảm thấy nắm đấm bị cản lại bởi một bức tường dày nặng, rất khó để phá vỡ, thế là Thanh Vũ di chuyển ra xa, né tránh những đòn phản kích của Thạch Ma Khải.
“Ngươi chỉ có thế thôi sao?” Thạch Ma Khải cười gằn, hắn ta phóng tới phía trước rồi tấn công Thanh Vũ liên tục không ngừng nghỉ, còn Thanh Vũ thì vừa đón đỡ hay né tránh và phản công, dùng sức mạnh cơ thể của Thánh Kỵ Sĩ đối cứng với Thạch Ma Khải.
Nếu như Thạch Ma Khải không có Hỏa Diệm Tinh Thồ thì hắn đã bị Thanh Vũ đẩy lùi, thậm chí là bị thương rồi.
Ầm! Ầm!
Những âm thanh nặng nề cứ phát ra giữa trận chiến kinh người của hai tồn tại đạt tới cảnh giới Ngũ Dương hậu kỳ làm mọi người gần như nín thở để ngưng thần quan sát trận chiến mà bọn họ rất khó có thể nhìn thấy thêm một lần nữa.
Tu sĩ đạt cảnh giới Ngũ Dương kỳ đều ngộ ra cảnh giới thứ nhất của tâm cảnh, Chiến Tâm, và nó cũng là ý cảnh mà tu sĩ hay nhắc đến.
Ở cảnh giới này, linh lực được ý cảnh gia trì làm nó trở nên mạnh hơn trước rất nhiều, ý cảnh còn tấn công quấy phá tâm linh của đối thủ, vì vậy, những tu sĩ Nguyên Anh kỳ không ngộ ra ý cảnh thì không dám khiêu chiến tu sĩ Hóa Thần dù bọn họ có là thiên tài đủ trình độ đánh bại kẻ địch có tu vi cao hơn.
Ý cảnh, một thứ hết sức huyền diệu!
Nhưng tu sĩ Hóa Thần cũng phải bỏ ra rất nhiều linh lực, năng lượng tinh thần để duy trì ý cảnh trong những đòn tấn công.
Đây là một trận chiến tiêu hao và Thanh Vũ sẽ là người thắng cuối cùng, tâm cảnh của hắn gần như không có kẻ hở vì mọi cảm xúc “sợ hãi” đều bị phong ấn, hắn từng khiêu chiến rất nhiều hung thú cảnh giới Ngũ Dương kỳ ở Huyễn Linh Chiến Trường, tâm cảnh kiên định và chắc chắn hơn cả Thạch Ma Khải.
Thạch Ma Khải có tuổi tác cao hơn Thanh Vũ nhưng hắn chưa từng nếm trải cảm giác cái chết buông xuống là gì, cho nên ý cảnh của Thạch Ma Khải không được rèn luyện bằng Thanh Vũ.
Với lại, Thanh Vũ còn có Thánh Hoàn, một Thánh Vật giúp Thanh Vũ tích trữ linh lực gấp mười lần.
Lúc này, Thạch Ma Khải đang đánh với Thanh Vũ, người có trữ lượng linh lực dồi dào, có thể nói là xài hoài không hết.
Vù!
Thánh Dực mở rộng, vẻ đẹp không tỳ vết, hoàn mỹ, chói lóa của nó khiến mọi người bị hút hồn, mỗi một lần đập cánh, Thanh Vũ có thể di chuyển một khoảng cách cực xa làm Thạch Ma Khải không thể theo kịp, khi đó cũng là thời khắc Thanh Vũ tấn công.
Nhưng lần này khác hẳn với những lần tấn công bằng nắm đấm trước đó, Thanh Vũ bắt đầu sử dụng pháp thuật.
Hắn vừa tu luyện Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ vừa tu luyện Quang Minh Thánh Điển, lại lĩnh ngộ ra những pháp tắc đơn giản nhất giúp pháp thuật của Thanh Vũ mạnh mẽ hơn tu sĩ bình thường.
“Hừ, cường độ thân thể thật đáng sợ, thế nhưng hắn định làm gì ở khoảng cách đó?” Thạch Ma Khải nhíu mày suy nghĩ trong lúc chuyển động cơ thể tiếp tục tấn công Thanh Vũ.
Hư ảnh Thiết Thạch Nghĩ há to mồm rồi bắt đầu gồng sức, yêu lực ngưng tụ vào một điểm cùng với Hỏa Diệm Tinh Thổ, ngay sau đó, nó phun ra hàng ngàn viên đá màu đỏ đang bị thiêu cháy, mỗi một viên đá đều bắn tới xé nát không khí.
Vạn Thạch Toái Địa!
Một trong những Thần Thông Chủng Tộc của Thiết Thạch Nghĩ tộc!
Vào thời điểm này, nó càng trở nên nguy hiểm hơn do kẻ sử dụng là Đại Yêu Vương trung kỳ, có chiến lực thậm chí là hơn Đại Yêu Vương hậu kỳ!
Ngoài ra, Hỏa Diệm Tinh Thổ làm cho sức công phá của Vạn Thạch Toái Địa tăng lên một bậc!
Hết cách rồi, ai bảo hắn sở hữu một trong những bảo vật Địa Cấp hạ phẩm.
“Thuộc tính hỏa à?” Thanh Vũ nhìn thấy Thạch Ma Khải tấn công, hắn cười khẽ một tiếng trong khi kết ấn, linh lực trong cơ thể Thanh Vũ phát ra ánh sáng dịu nhẹ rồi ngưng tụ thành những ký hiệu huyền ảo màu xanh lam.
Ngũ Hành Thánh Thuật – Thủy Ngạc Rít Gào!
Hàng loạt ký hiệu kia kết hợp với nhau theo một quy luật nào đó rồi tạo thành những vòng tròn pháp thuật hiện ra giữa không trung, có tổng cộng mười cái.
Mỗi một cái đều phát sáng màu xanh lam, từng con cá sấu khổng lồ bước ra, đôi mắt dã thú trông cực kỳ sống động, bọn chúng cùng nhau há miệng phun ra những cột nước mạnh mẽ.
Ầm! Ầm! Ầm!!
Âm thanh nổ tung liên tục vang lên cùng với sự xuất hiện của một lớp sương mù trắng do nước và lửa giao nhau.
Trận chiến kịch liệt rất hấp dẫn, mọi người gần như không chớp mắt để theo dõi, mỗi một lần va chạm đều khiến trái tim của mọi người nảy mạnh lên.
Nhất là hai tộc Thiết Thạch Nghĩ và Hắc Viên.
“Chặn đứng rồi!” Hắc Ni Tộc Trưởng vui vẻ nói.
“Giáo Hoàng rất mạnh, Thạch Ma Khải rồi sẽ bại thôi!” Hắc Tinh bình tĩnh nói ra, cậu ta luôn có một niềm tin mãnh liệt dành cho Thanh Vũ, Hắc Tinh chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh Thanh Vũ phải nhận lấy sự thất bại vởi một kẻ như Thạch Ma Khải.
“Mình cũng phải tốn một chút sức để sử dụng nhiều quyền năng hơn nữa của Luyện Đan Thánh Đỉnh mới có thể chiến thắng.” Nguyễn Thanh có điều suy nghĩ, ước lượng thực lực của cô và Thạch Ma Khải.
Luyện Đan Thánh Đỉnh có mười hai Thánh Linh Đan Thú, chúng là những linh hồn của Luyện Đan Thánh Đỉnh, Nguyễn Thanh có thể đánh thức bọn chúng và ra lệnh cho chúng chiến đấu, giúp cô luyện đan hay thậm chí là tìm kiếm dược liệu.
Mỗi một Thánh Linh Đan Thú đều không có lực chiến đấu mạnh mẽ, tuy nhiên, Nguyễn Thanh có thể gia tăng sức mạnh cho chúng bằng cách đưa chúng những viên đan dược.
Đan dược càng cao cấp thì lực chiến của chúng càng mạnh và có thêm những tác dụng có lợi của đan dược nữa.
Hơn hết cả là Thánh Linh Đan Thú mang trong mình những ngọn lửa gọi là Thánh Hỏa, như Thánh Linh Đan Thử là Kim Dương Thánh Hỏa, mỗi lần để Thánh Linh Đan Thú biến đổi thành Thánh Hỏa thì Nguyễn Thanh phải bỏ ra nhiều linh lực, thể lực nên cô không thể sử dụng nó thường xuyên trừ việc để nó làm át chủ bài.
Đáng tiếc, Hệ Thống bán những loại Thánh Hỏa với giá cực kỳ đắt đỏ, Thanh Vũ không có khả năng chi trả để sở hữu chúng.
Hắc Tinh và Nguyễn Thanh đều đứng trên chiến tuyến lúc Quang Minh Giáo Đình chiến tranh với Martin Oliver, bọn họ nhìn thấy Thanh Vũ thể hiện ra một sức mạnh không tưởng và cực kỳ thần bí.
Nếu như Thanh Vũ sử dụng sức mạnh đó một lần nữa, Thạch Ma Khải gần như sẽ bị bóp nát trong vòng nửa giây, dù hắn ta có bảo vật Địa Cấp hạ phẩm bảo vệ cũng không có gì dùng.
“Giáo Hoàng muốn vận động một chút.” Nguyễn Thanh cười khẽ một tiếng, nói ra một lời trấn an những thành viên của Hắc Viên tộc.
“Không những thân thể cứng cáp, Giáo Hoàng còn tinh thông cả pháp thuật, ngài ấy đúng là một tấm gương sáng cho chúng ta học tập!” Hắc Tiều Đại Trưởng Lão nói với nét mặt hâm mộ.
“Đúng thế, Giáo Hoàng còn là một người rất nhân từ, cho phép yêu tộc ở Hắc Viên Sâm Lâm bước vào Không Vũ quốc, người và yêu bình đẳng, nhờ vậy mà tôi có thể di tham quan cảnh vật bên trong thế giới loài người một cách đường đường chính chính!” Hắc Diên Sương khẽ nói, một Hắc Viên thiên hướng bạo lực như cô cũng thán phục Giáo Hoàng.
Những Hắc Viên khác thì đừng nói tới, kẻ nào kẻ nấy đều có đôi mắt lấp lánh, một mặt kính trọng.
“Pháp thuật rất cao cấp!” Thạch Ma Khải nghiêm nghị ở trong lòng.
Mười pháp thuật cùng bạo phát một lúc phá vỡ yêu thuật của hắn và còn tấn công thẳng vào Thiết Nghĩ Yêu Giáp, tuy hắn phòng thủ thành công nhưng cũng bị pháp thuật đó ảnh hưởng mạnh đến cơ thể, toàn thân bị chấn động nhẹ, máu huyết cuộn trào.
“Bảo vật hệ Thổ thiên về lực phòng ngự, rất khó để có thể đánh vỡ Thiết Nghĩ Yêu Giáp.” Thanh Vũ suy tư trong giây lát rồi tiếp tục công kích bằng pháp thuật từ đằng xa.
Các ký hiệu huyền diệu màu xanh làm xen lẫn ánh kim bắt đầu cấu tạo thành những vòng tròn pháp thuật bao quanh Thạch Ma Khải.
Trước đôi mắt kinh ngạc của Thạch Ma Khải, mấy chục cây thương xanh vàng dài ba mét phóng ra từ trung tâm của vòng tròn pháp thuật, tiếng xé gió mãnh liệt vang lên bên tai của hắn ta, những cây thương vừa lóe lên liền biến mất.
Ầm! Ầm!
Ngũ Hành Thánh Thuật – Kim Thủy Thương!
Đánh với Hỏa Diệm Tinh Thổ và Thiết Nghĩ Yêu Giáp, Thanh Vũ phải kết hợp hai loại linh lực Kim và Thủy lại với nhau để tạo ra những tổn thương nặng nhất.
Thạch Ma Khải liền thúc giục yêu khí cho Hỏa Diệm Tinh Thổ và Thiết Nghĩ Yêu Giáp để phòng ngự, thế nhưng mấy chục cây thương này đều là pháp thuật đủ đánh bay tu sĩ Ngũ Dương hậu kỳ, ngoài ra chúng còn phát nổ nữa.
“Ít nhất là pháp thuật Địa Cấp thượng phẩm trở lên!” Thạch Ma Khải cắn răng chống đỡ.
Hắn đã phòng thủ rất nhiều, lại còn tấn công nữa nên yêu lực và thể lực không còn lại bao nhiêu, sau khi đợt công kích qua đi, nội tâm của Thạch Ma Khải liền nhẹ nhõm.
“Hắn liên tục dùng nhiều pháp thuật cấp cao như vậy thì chắc chắn linh lực của hắn không còn lại bao nhiêu!” Thạch Ma Khải đinh ninh trong lòng.
Pháp thuật tấn công chia làm nhiều loại, khác với tâm pháp giúp tu sĩ đột phá đến các cảnh giới lớn.
Pháp thuật tấn công phân thành Nhân, Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên, Thánh, sự chênh lệch giữa các cấp độ rất rõ ràng, chắc pháp thuật Địa Cấp đủ để nghiền ép hết thảy pháp thuật có đẳng cấp nhỏ hơn.
Nhân cấp thích hợp tu sĩ Nhất Dương, Nhị Dương.
Hoàng Cấp dành cho tu sĩ Tam Dương, Tứ Dương.
Huyền Cấp là Ngũ Dương, Lục Dương.
Địa Cấp là Thất Dương, Bát Dương.
Còn Thiên Cấp là Cửu Dương và Thập Dương.
Ít nhất theo đánh giá của Hệ Thống là như vậy!
Tu sĩ Nhất Dương có thể sử dụng pháp thuật Thiên Cấp và đủ để áp đảo toàn bộ pháp thuật từ Thiên Cấp trở xuống, ngoài ra, pháp thuật cấp cao như vậy càng là một thứ giúp tu sĩ sở hữu lực chiến vượt cấp.
Tuy nhiên, chẳng tu sĩ Cửu Dương, Thập Dương nào lại thích pháp thuật Nhân Cấp cả, căn bản bọn họ chướng mắt những loại pháp thuật đó, bọn họ hắt hơi một cái là đủ vượt qua pháp thuật Nhân Cấp một mảng lớn rồi.
Còn tu sĩ Nhất Dương nắm giữ một bản Thiên Cấp đủ để ngạo thị cùng thế hệ, đánh đâu thắng đó, chỉ sợ những kẻ cùng thế hệ cũng tu luyện pháp thuật Thiên Cấp mà thôi.
Hiển nhiên, có hàng tá yếu tố quyết định chiến lực của một tu sĩ, pháp thuật thôi chưa đủ!
Bọn họ có tu luyện pháp thuật Thiên Cấp đi nữa, nếu gặp Ngọc Trang thì cũng bị đánh bại một cách thê thảm dù Ngọc Trang có sử dụng pháp thuật Nhân Cấp đi chăng nữa.
Thế nên Thạch Ma Khải mới biểu lộ sự kinh ngạc vì Thanh Vũ dùng pháp thuật cấp cao.
Quang Minh Thánh Điển cho phép tu sĩ thể hiện sức mạnh tùy theo cách vận dụng và linh lực của từng người, không thể lấy đẳng cấp pháp thuật của tu sĩ để đánh giá, áp đặt lên Quang Minh Thánh Điển.
Nhất Dương luyện Quang.
Nhị Dương luyện Kim, Tam Dương luyện Mộc, Tứ Dương luyện Thủy, Ngũ Dương luyện Hỏa, Lục Dương luyện Thủy.
Thất Dương luyện Phong.
Bát Dương luyện Băng.
Cửu Dương luyện Lôi.
Thập Dương tìm hiểu luôn cả Không Gian, dù chỉ là một ký hiệu Không Gian pháp tắc đơn giản nhất cũng rất kinh người rồi.
Đây là thông tin mà Thanh Vũ đọc được trong Quang Minh Thánh Điển.
“Thời gian không còn lại bao nhiêu nữa!” Thanh Vũ nghĩ thầm, tác dụng của Thánh Dực chỉ duy trì vài phút vì hắn kích hoạt chiến lực tăng lên gấp mười lần.
Thanh Vũ cần phải kết thúc trận chiến, không thể dây dưa kéo dài.
Hắn đã tạo đủ uy nghiêm cho Quang Minh Giáo Đình, xây dựng một hình tượng Giáo Hoàng dũng mãnh hoành kích Đại Yêu Vương.
Quá đủ cho một ngày dài rồi.
“Thạch Ma Khải, nếu ngươi có thể cản được đòn tấn công này thì ngươi là người chiến thắng!” Thanh Vũ nhàn nhạt lên tiếng nói.
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi, nét mặt sửng sốt.
“Muốn vận dụng toàn sát thủ sao?” Thạch Ma Khải ngưng trọng nghĩ.
“Được!” Sau đó hắn cất tiếng nói to rõ.
“Nếu ngươi có thể phá tan phòng ngự của ta thì ta sẽ trực tiếp nhận thua!”
“Một lời đã định!” Thanh Vũ cười khẽ, thật ra hắn chẳng muốn giết chết Thạch Ma Khải, chỉ trách Thiết Thạch Nghĩ tộc gây sự với Hắc Viên tộc, sau đó Thạch Ma Khải trở thành một hòn đá đúc thành uy nghiêm cho Giáo Đình.
“Ra tay đi!!” Thạch Ma Khải cao giọng quát, hư ảnh càng ngưng thực, Hỏa Diệm Tinh Thổ càng tỏa ra ánh sáng màu đỏ mãnh liệt.
Thanh Vũ thả lỏng một hơi, hắn đứng giữa bầu trời cao, một viên đá màu xanh lam bỗng dưng xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Ngay sau đó, viên đá này liền biến mất, nó bị Thanh Vũ hấp thụ!
“Nước có thể bao dung mọi vật…”
“Vì vậy, đừng làm ta thất vọng.”
“Thủy Tinh Thần Thạch!”
“Ngũ Sắc Thánh Thương!” Thanh Vũ mở mắt, tay hắn đang cầm lấy một cây thương phát sáng ra năm loại màu sắc đẹp rực rỡ, nhưng có những năng lượng vô hình mà chỉ mình Thanh Vũ mới nhìn thấy, chúng đang ngưng tụ vào Ngũ Sắc Thánh Thương.
Một pháp thuật do hệ Quang, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa ngưng tụ, tổng cộng có năm pháp tắc đang hòa trộn vào nhau, nó sẽ là một đòn pháp thuật cực kỳ cường đại.
Nhưng nó càng đáng sợ hơn khi Thanh Vũ đã mang những cảm xúc trôi dạt trong không khi ngưng tụ vào Ngũ Sắc Thánh Thương.
Sợ hãi đến từ Thiết Thạch Nghĩ tộc đang lo lắng bộ tộc thua cuộc.
Sợ hãi từ những sinh linh xung quanh vì sức mạnh áp đảo từ Thanh Vũ và Thạch Ma Khải.
Sợ hãi đến từ những Hắc Viên không biết liệu rằng Thanh Vũ có chiến thắng hay không?
Sợ hãi còn đến từ những linh hồn xuất hiện ở mảnh đất này.
Trần Thế Bi Ai Thương!
Đây là tên chính xác nhất của pháp thuật Thanh Vũ đang sử dụng!
Càng chạm đến những cảm xúc thuần túy đó thì Thanh Vũ càng cảm thấy thương cảm cho những sinh linh đang lạc lối.
“Kết thúc thôi!” Thanh Vũ bình tĩnh giọng nói ra.
Ngay tại lúc này, ngọn thương năm màu kia đột ngột biến mất, nó trở thành một vật đẹp đẽ nhất xuất hiện chớp nhoáng trong hai con ngươi của Thạch Ma Khải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.