Chương trước
Chương sau
“Thiên Địa Trúc Cơ, nó thật sự tồn tại ư?” Đường Ngọc Lan Anh ngưng trọng hỏi lại.
Còn Hắc Tinh thì thể hiện một bộ mặt hiếu kỳ, có vẻ như ở thế giới của những tu sĩ cảnh giới thấp, vừa đặt chân lên con đường tu luyện không biết đến Thiên Địa Trúc Cơ.
Cho nên, Hắc Tinh cũng không biết nốt, một cách giới cao hơn Trúc Cơ hoàn mỹ, có vẻ như nó thật sự rất mạnh mẽ.
“Nó tồn tại nhưng lại rất khó để tìm thấy Trúc Cơ Thạch màu tím, đó là Tử Khí sinh ra từ việc một thế giới vừa hình thành, hấp thu nó tương đương hấp thu một lượng lớn vật chất bổn nguyên cấu thành thế giới, từ đó dẫn Tử Khí rèn luyện thân thể, đạt đến tình trạng trên cả hoàn mỹ, con đường tu luyện từ nay về sau cũng dễ dàng hơn rất nhiều.” Hàn Hạo Nguyên nhàn nhạt nói ra.
“Thông thường, một nghìn thế giới giống như Trúc Cơ Cốc mới sinh ra một viên Trúc Cơ Thạch màu tím.”
“Tại sao anh lại cho rằng Trúc Cơ Cốc này có sinh ra Trúc Cơ Thạch màu tím chứ?” Đường Ngọc Lan Anh nghi hoặc.
Tử Vi Cửu Kiếm hành động bí ẩn, không để một người nào biết tin tức rằng bọn họ đến Trúc Cơ Cốc, từ đó chiếm lấy rất nhiều cơ hội, đi trước người khác một bước, chắc chắn Tử Vi Kiếm Tông đang nhắm đến tạo hóa gọi là Thiên Địa Trúc Cơ.
“Thử vận may, đây là một nơi chưa được khai hoang, có tỷ lệ xuất hiện Trúc Cơ Thạch màu tím, cho dù không có thì cũng không có vấn đề gì, ít nhất chúng tôi đã thử tìm kiếm một phen, không có luyến tiếc khi đột phá đến cảnh giới cao hơn.” Hàn Hạo Nguyên cười nhạt.
Đã là một thiên tài sở hữu Ma Hàn Kiếm Thể, thiên phú lại khá tốt, lực chiến áp thẳng đến Kết Đan hậu kỳ, vậy thì tại sao bọn họ lại không được quyền mơ ước tới chuyện đột phá Thiên Địa Trúc Cơ?
Ít nhất thì bọn họ đã từng cố gắng, dù cho thất bại thì cũng đã chặt đứt một chấp niệm, không hoàn mỹ nhưng lại không tiếc nuối.
Càng là thiên tài khó lường thì chấp niệm với sự hoàn mỹ càng to lớn, rất khó để một thiên tài buông bỏ tạo hóa, cơ duyên lớn hơn.
Một trong những lý do các thiên tài thường hay đặt cược mạng sống vào việc giành lấy tạo hóa của thiên địa, tranh đấu với thiên tài ngang hàng mình.
“Với lại, ta nhận ra rằng tỷ lệ xuất hiện Trúc Cơ Thạch màu tím ở Trúc Cơ Cốc này rất lớn, bởi vì Đại Đạo Chi Khí ở đây cực kỳ nồng nặc, thậm chí giúp cho tu sĩ đột phá Trúc Cơ viên mãn mà không cần sự trợ giúp của Trúc Cơ Thạch màu đỏ.” Hàn Hạo Nguyện thay đổi thái độ thành nghiêm túc, hắn hơi tỏa ra khí tức đạt đến Trúc Cơ viên mãn, bằng với Hắc Tinh.
Còn Đường Ngọc Lan Anh chưa đột phá vì thời gian ở đây chưa lâu, cố gắng tiến thẳng đến Trúc Cơ viên mãn, mất khoảng ba, bốn ngày để tích lũy Đại Đạo Chi Khí từ môi trường xung quanh.
Hiện tại, thiên phú của Hàn Hạo Nguyên gần bằng bốn sao, nhưng lại có thể giảm đi nếu đặt chân lên cảnh giới cao hơn, hắn chỉ còn lại một cách để nâng cao thực lực là tiến vào Trúc Cơ hoàn mỹ, hoặc thậm chí là Thiên Địa Trúc Cơ.
Mục tiêu của toàn thể Tử Vi Cửu Kiếm là vậy!
Hắc Tinh yên lặng suy tư, nói thật cậu ra rất muốn chiếm lấy Trúc Cơ Thạch màu tím kia nhưng lại khá hoảng loạn và cảm thấy vô vọng vì một người đang có mặt ở đây.
Ngọc Trang Giáo Chủ!
Kẻ nào có thể chống lại Giáo Chủ?
Hắc Tinh chẳng thể tìm ra một đối thủ ngang tầm với Ngọc Trang.
Sau ít lâu, bọn họ đến gần vùng chiến ở đằng trước, một nhóm yêu tộc đánh nhau với một nhóm tu sĩ, mà ở đằng xa, trên một đồi cát vàng, một cây nhỏ giống như sương rồng đang tỏa ra ánh sáng hai màu là trắng nhạt pha lẫn đỏ.
Một linh dược bất phàm!
“Đó là Gai Rồng Hai Màu!” Đường Ngọc Lan Anh giật mình thốt ra.
“Gai Rồng Hai Màu là linh dược gì?” Hàn Hạo Nguyên khó hiểu, Hắc Tinh không khá hơn là bao, hoàn toàn ngu ngơ về mấy loại linh dược hiếm gặp.
“Gai Rồng Hai Màu là một loại linh dược thần kỳ, giúp cho tu sĩ đột phá Trúc Cơ viên mãn, tôi từng thấy nó trên một quyển sách cổ, rất khó để tìm thấy nó vì nó luôn sinh trưởng lại một vùng đất dồi dào dưỡng chất.” Đường Ngọc Lan Anh nhẹ nhàng giải thích.
Quyển sách kia nằm ở chỗ cô tìm thấy Huyền Ngọc Chiến Pháp, một khu nhà cổ xưa bị chôn vùi trong lòng đất không biết bao nhiêu năm tháng, mọi thứ mục nát, chỉ còn lại rất ít đồ hữu dụng, lúc đầu, thiên phú của cô không phải là hai sao, mà là một sao.
Sau khi ăn một loại đan dược gọi là Nhất Chuyển Thiên Tư Đan trong một bình ngọc thì thiên phú tăng lên một sao nữa, đáng tiếc, cô chỉ tìm được một viên duy nhất.
“Nó thần kỳ vậy sao?” Hàn Hạo Nguyên giật nảy cả mình.
“Nó là linh dược, vậy thì có thể đem nó ra ngoài rồi!” Hắc Tinh hăng hái nói.
Bất chợt, trận chiến đang căng thẳng ở cách đây không xa liền ngừng lại, tất cả tu sĩ đều nhìn Hắc Tinh với vẻ mặt khó coi, tại sao lại nói ra những thứ mà hai cũng biết?
Bọn họ đánh nhau liều cả mạng già vì đoạt lấy linh dược kia đem ra ngoài, bán cho người có tiền thì kiếm một món lời khổng lồ, đủ để tu luyện đến Kết Đan hậu kỳ, đỉnh phong!
Người nào lại nghi ngờ giá trị của một linh dược giúp tư chất tăng cao chứ?
Thêm một đám người đến gần, nên cả hai phe ngừng chiến, đợi chút nữa rồi tính tiếp.
“Ồ, Mạc Ảnh Quân, còn có ba tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông, còn có cả Trịnh Quốc Tấn và Lê Nhật Thy?” Hắc Tinh vui vẻ lên tiếng nói.
“Ngươi quen biết Thiếu Chủ của Hoàng Cương Đao Tông à?” Hàn Hạo Nguyên hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Một yêu tộc lại đi quen biết với Thiếu Chủ Hoàng Cương Đao Tông, chuyện này khá là kỳ lạ.
“Mạc Ảnh Quân, Thiếu Chủ của Hoàng Cương Đao Tông, linh lực và thân thể đồng tu, lực chiến ngang với thiên tài hai sao!” Đường Ngọc Lan Anh nói thầm một tiếng trong khi nhìn vào Mạc Ảnh Quân.
Tuy nhiên, Mạc Ảnh Quân, ba người tu sĩ thiên tài một sao của Hoàng Cương Đao Tông, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy đều ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Tinh, nét mặt kỳ lạ.
“Ta quen biết ngươi ư?” Mạc Ảnh Quân lên tiếng thử hỏi.
“Tất nhiên biết rồi, các người bị mất trí nhớ à?” Hắc Tinh nói ra với vẻ mặt không vui. Mới chia tay chưa đến một ngày đã quên mặt, trí nhớ của bọn người này quá kém rồi.
“Quốc Tấn, Nhật Thy, hai người biết yêu tộc đó không?” Mạc Ảnh Quân quay đầu hỏi Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, hai thiên tài một sao của Khai Sơn Tông.
Quốc Tấn, Nhật Thy mở to mắt ra nhìn Hắc Tinh, sau đó lại nhìn sang Mạc Ảnh Quân, hai người cùng nhau lắc đầu nói:
“Không quen biết!”
“Huy Hùng, Hữu Chí, Hương Giang, ba người có quen biết không?” Mạc Ảnh Quân lại tiếp tục hỏi ba thiên tài một sao của Hoàng Cương Đao Tông.
“Chúng tôi không quen yêu tộc đó.” Ba người lắc đầu lia lịa.
Mạc Ảnh Quân hỏi hết số người mà Hắc Tinh gọi tên, sau đó nhìn tới Hắc Tinh.
“Tính luôn cả ta thì đáp án cuối cùng là không quen biết!”
“Haha, Hắc Tinh, ngươi định diễn trò làm họ mất cảnh giác rồi đánh lén sao? Xem ra kế hoạch nham hiểm của ngươi không thành công rồi.” Hàn Hạo Nguyên mở miệng cười lớn, rõ ràng đang lợi dụng cơ hội này để bôi đen Hắc Tinh.
“Hắc Tinh, ngươi làm rất tốt, nhưng kế hoạch của ngươi bị tên này phá hỏng rồi.” Một yêu tộc vừa lắc đầu vừa nhìn tới Hàn Hạo Nguyên, mặc định cho là Hắc Tinh đứng về phe hắn.
Nhóm yêu tộc này đủ loại hình dạng, là một phần nhỏ yêu tộc tiến vào Trúc Cơ Cốc nhờ vào Hắc Lôi Dạ Xoa, kẻ vừa lên tiếng là Kim Mao Huyền Sư, bộ lông màu vàng óng, hai mắt hung hãn, cao chừng năm mét, tướng tá oai hùng đủ để trấn nhiếp tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong bỏ chạy.
Một Kim Mao Huyền Sư lực chiến ngang Kết Đan sơ kỳ, bảo sao hắn có thể chiến đấu với Mạc Ảnh Quân trong một thời gian khá dài, một phần lý do cũng bởi vì Mạc Ảnh Quân chưa sử dụng hết sức mạnh của mình.
Bành!
Bỗng nhiên, một tiếng động nặng nề vang lên, mặt đất rung nhẹ một chút, Kim Mao Huyền Sư nằm đưa bốn chân lên trời, hai con ngươi có hình vòng xoáy, bị hôn mê bất tỉnh.
Bành!
“Này thì kế hoạch, kế hoạch cái đầu sư tử vàng của ngươi!” Hắc Tinh hậm hực đá thêm một chân vào Kim Mao Huyền Sư.
Trong nháy mắt, Kim Mao Huyền Sư cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, thực lực ngang Kết Đan sơ kỳ bị Hắc Tinh đánh bất tỉnh!
Các yêu tộc đứng gần đây liền trừng mắt, vẻ mặt khiếp hãi nhìn Hắc Tinh, trong ấn tượng của bọn họ, kể từ khi vào thế giới nguy hiểm này, một mình Kim Mao Huyền Sư cân cả đội, dẫn bọn họ đấu đá lung tung, chưa bao giờ thua trận!
Thế mà Kim Mao Huyền Sư lại bị một quyền của Hắc Tinh đánh tới ngu người, không là ngu sư tử!
Bạch! Bạch! Bạch!
Cả đám yêu tộc hốt hoảng bỏ chạy, Hắc Tinh liền lên tiếng với vẻ mặt ghét bỏ:
“Đem theo con sư tử vàng khè này nữa!”
“Vâng!” Một Tứ Tí Linh Hầu liền chạy đến, bốn tay nhấc Kim Mao Huyền Sư lên rồi bỏ chạy theo đám yêu tộc khác.
“Cái này…” Hàn Hạo Nguyên, Đường Ngọc Lan Anh cười khổ một tiếng, cùng là yêu tộc nhưng không hợp tác, lại còn đánh đập tàn nhẫn, tên Hắc Tinh quá trâu bò.
“Tính cách này, một quyền này, thần thái này, lời nói này, cái tên này….”
“Anh ta là Hắc Tinh!” Mạc Ảnh Quân mở to mắt ra trong khi nói.
“Đúng vậy, không sai vào đâu được!” Quốc Tấn, Nhật Thy, Hữu Chí, Huy Hùng, Hương Giang gật đầu liên tục.
“Giờ mới nhận ra sao!” Hắc Tinh không vui, sau đó trực tiếp bỏ Gai Rồng Hai Màu vào nhẫn chứa đồ trong mấy đôi mắt thèm thuồng của người khác.
“Đây là sự trừng phạt!” Hắc Tinh cao giọng nói ra, vẻ mặt thẳng thừng, chính trực. Lấy đi Gai Rồng Hai Màu một cách đường đường chính chính khiến người khác không nói được gì.
“Hắc Tinh, anh là yêu tộc?” Mạc Ảnh Quân nghi hoặc hỏi, cậu ta đã đột phá Trúc Cơ viên mãn rồi nên không cần linh dược đó lắm.
“Tất nhiên!” Hắc Tinh gật đầu trả lời.
“Để tránh phiền phức không cần thiết nên tôi đã biến thành hình dạng của con người.”
“Anh Hắc Tinh, anh có thể biến lại hình dạng cũ được không?” Quốc Tấn nhỏ giọng hỏi.
Hắc Tinh khó hiểu: “Tại sao vậy?”
“Vì hình dạng hiện giờ của anh rất đen!” Nhật Thy mỉm cười nói.
“Đây là Hắc Viên tộc có được không? Không có bộ lông màu đen thì Hắc Viên tộc có còn gọi là Hắc Viên tộc không?” Hắc Tinh nói với khuôn mặt không vui.
“…”
Hàn Hạo Nguyên thấy Hắc Tinh vừa được người khác nhận ra thì cả đám đã nói chuyện vui vẻ, bỏ hai người ở ngoài xa, không thèm đếm xỉa.
“Hắn thật sự là người quen của bọn họ?” Hàn Hạo Nguyên bực dọc nói.
“Không những thế, bọn họ còn khá thân nữa.” Đường Ngọc Lan Anh mỉm cười nhẹ.
“Có vẻ như linh dược ở càng gần Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn thì càng cao cấp, Gai Rồng Hai Màu này hấp thụ rất nhiều Đại Đạo Chi Khí nên có tác dụng giống Trúc Cơ Thạch màu đỏ, và còn có thể đem ra bên ngoài nữa, nó đã thành một vật chứa Đại Đạo Chi Khí xuất xứ từ thiên nhiên.” Hàn Hạo Nguyên suy nghĩ thầm.
Và rồi, cả đám giới thiệu lẫn nhau, tất nhiên, không quên cảnh đám người Mạc Ảnh Quân kinh ngạc đến há hốc mồm vì biết thân phận của Hàn Hạo Nguyên, nhưng sau đó bọn họ càng kinh ngạc hơn khi Hắc Tinh lại khiến cho Hàn Hạo Nguyên tức giận mà không dám rút kiếm.
Từ khi nào, Tử Vi Cửu Kiếm lại yếu đến vậy?
Cái này không giống với lẽ thường chút nào, tuy nhiên, khi nghĩ đến Hắc Tinh với một thiên phú mạnh mẽ lạ thường, bọn họ cũng chỉ đành đồng cảm với Hàn Hạo Nguyên.
Cả nhóm tiếp tục lên đường, đi thẳng đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, dọc đường đi gặp phải rất nhiều tu sĩ, yêu tộc, hung thú, còn có cả linh dược quý hiếm như Gai Rồng Hai Màu, phần lớn nguyên nhân châm ngòi cho cuộc chiến là vì linh dược.
Một linh dược bằng với một tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, chuyện này quá kinh người, ai cũng muốn chiếm đoạt làm của riêng.
Đáng tiếc, khi bọn họ gặp phải cả nhóm thì bị Hắc Tinh đánh bay, trực tiếp đoạt lấy linh dược rồi chia đều cho cả nhóm, có một điều đáng chú ý là Hắc Tinh không nặng tay lắm, rất ít khi giết người, những trường hợp ngoại lệ là tu sĩ của Hợp Ma Tông hay các tu sĩ ác độc tàn nhẫn định đánh lén Hắc Tinh.
Càng đi gần đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn thì đoạn đường càng khó khăn, có những hung thú đi theo bầy, thân thể, linh lực đạt đến đỉnh cao trong cảnh giới Trúc Cơ kỳ, lực chiến tương đương nửa bước Kết Đan hay Kết Đan sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ.
Đây giống như một bức tường đang đào thải những kẻ không đủ tư cách đến Lưỡng Giới Trúc Cơ Sơn, nó ép buộc mọi sinh linh đột phá đến Trúc Cơ viên mãn mới có thể đi tiếp nữa.
“Đó là bão cát!” Đường Ngọc Lan Anh lớn tiếng nói trong khi chỉ tay về phía đằng xa.
Khói bụi mù mịt, cát vàng bay đầy trời, một cơn cuồng phong với bán kính hơn một trăm mét đang chuyển động về phía này, nó cuốn bay hết mọi thứ vào bên trong rồi nghiền nát thành tro bụi, quá đáng sợ.
“Còn chờ gì nữa, đào đất trốn!” Hàn Hạo Nguyên phản ứng rất nhanh, hắn ta dùng thanh kiếm làm công cụ đào cát.
“Nhanh lên!” Hắc Tinh cũng nhanh chóng làm theo.
Bão cát quá lớn, sức mạnh của nó dư sức giết chết tu sĩ Kết Đan đỉnh phong, bây giờ không lo tìm cách tránh né thì đợi chừng nào?
“Hắc Tinh, anh không đánh nát nó ư?” Mạc Ảnh Quân nghi ngờ hỏi, Hắc Tinh lại tìm cách chạy trốn bão cát, theo như tính cách thường thấy thì anh ta nên nhảy tới rồi đập nát bão cát mới phải.
“Tôi là một người bạo lực như thế ư?” Hắc Tinh lại không vui, cậu thích chiến đấu để trau dồi bản thân chứ không phải để thỏa mãn sở thích bạo lực.
Những người này đã hiểu sai về mình rồi, Hắc Tinh cam đoan!
“Khoan đã, có một người đang đứng trước bão cát!” Đường Ngọc Lan Anh giật mình nói lớn.
“Cái gì?” Những người khác kinh ngạc không thôi.
Kẻ nào to gan, dám đứng trước bão cát, sợ bản thân sống quá lâu rồi sao chứ?
Hắc Tinh cũng hiếu kỳ, thế là cậu ta ngẩng đầu lên từ trong hố sâu chừng ba mét, sau khi nhìn thấy người kia, Hắc Tinh vui vẻ kêu lên:
“Đó là Lâm Phong!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.