Chương trước
Chương sau
“Này cô gái, thực lực của cô cũng không tệ nhỉ? Cô tên là gì?” Hắc Tinh nhìn Đường Ngọc Lan Anh rồi hỏi với vẻ mặt hứng thú.
Nhị Dương đỉnh phong tỏa ra áp lực ngang với Tam Dương sơ kỳ, coi như ở trong Giáo Đình cũng không có nhiều người sở hữu thiên phú giống vậy.
Hơn nữa, khí chất toát ra bởi Đường Ngọc Lan Anh rất khác biệt, kinh nghiệm chiến đấu sinh tử không dưới trăm lần, dù đối mặt với yêu tộc như Hắc Tinh cũng không tỏ vẻ e ngại hay dè chừng, thiên tư cực tốt.
Dù sao giữa nhân tộc và yêu tộc cần có một sự cảnh giác nhất định, thế nhưng Đường Ngọc Lan Anh lại không sợ Hắc Tinh, yêu tộc có khả năng đùa giỡn một trong Tử Vi Cửu Kiếm như trở bàn tay.
“Đường Ngọc Lan Anh, Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc!” Đường Ngọc Lan Anh cao giọng nói ra.
“Ta là Hắc Tinh, một Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình.” Hắc Tinh cười hăng hái nói ra.
“Quang Minh Giáo Đình?” Đường Ngọc Lan Anh kinh ngạc nói, giờ nghĩ lại thì cái tên Quang Minh Giáo Đình có vẻ rất quen thuộc đối với cô.
“Cô gái từng nghe đến Giáo Đình ư?” Hắc Tinh nghi ngờ hỏi lại, Giáo Đình không có danh tiếng lớn trong vùng đất Tử Vi Châu, ngoại trừ cái Tiệm Tạp Hóa Quang Minh đang làm mưa làm gió trong giới tán tu cấp thấp vì có bán đan dược Trúc Cơ Đan, giờ có thêm Tẩy Tủy Đan tăng tư chất nhất định và một ít đan dược tăng cao tu vi đạt phẩm chất thượng phẩm, tuyệt phẩm làm tán tu đang đổ dồn về Không Vũ, Kinh Hồng quốc.
Nhờ đó Hắc Viên tộc hay Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ Đoàn kiếm thêm được một việc làm có lương là giữ gìn trị an trật tự giúp cho Kinh Hồng, Không Vũ quốc, bắt giữ hay trừng trị bọn đạo chích, thậm chí vì tăng cao tình hữu nghị giữa hai chủng tộc nên Hắc Viên tộc không cần cải trang thành con người.
Điều đó là một niềm vui lớn đối với Hắc Tinh, Hắc Viên tộc không cần lại ru rú trong rừng sâu nữa, có thể giao lưu văn hóa, kiến thức với nhân loại, buôn bán nhiều đặc sản trong rừng để tích lũy tài nguyên phát triển chủng tộc.
Mỗi ngày, Hắc Viên tộc thu về rất nhiều tài luyện nhờ vào linh dược, khoáng thạch, kim thiết, linh mộc cho Giáo Đình làm tài liệu luyện chế đan dược, luyện khí, luyện phù.
Hắc Tinh là cầu nối giữa Giáo Đình và Hắc Viên tộc, còn Hắc Ni Tộc Trưởng là người quản lý Hắc Viên tộc, địa vị của cả hai ngang bằng nhau, dù Hắc Ni Tộc Trưởng có đề bạt Hắc Tinh lên lãnh đạo thì Hắc Tinh cũng từ chối, công việc trong tộc quá nhiều, không có thời gian mài dũa, rèn luyện bản thân.
Đường Ngọc Lan Anh hơi nhíu hàng lông mày xinh đẹp, sau một lúc lâu, cô mới gật đầu trả lời:
“Thanh Vũ Chân Quân đến từ Quang Minh Giáo Đình!”
“Nhưng Thanh Vũ Chân Quân là nhân loại chứ không phải yêu thú, vậy thì ngươi đang làm việc cho nhân loại?!”
“Đúng vậy, Giáo Hoàng là mục tiêu phấn đấu của ta! Ngài ấy đã giúp ta rất nhiều, nếu không có ngài ấy thì ta vẫn còn là một Hắc Viên tộc nhỏ yếu, tu vi chưa đến Trúc Cơ trung kỳ.” Hắc Tinh hào hứng kể ra.
“Với thiên phú của ngươi thì cần gì phải cần sự giúp đỡ của nhân loại?” Đường Ngọc Lan Anh khó hiểu.
“Không có Giáo Hoàng thì ta không là gì hết.” Hắc Tinh nghiêm mặt nói.
“Ta nghe nói Thanh Vũ Chân Quân đã đắc tội với Đà La Môn, ngươi không sợ Đà La Môn giết chết ngươi khi vừa ra ngoài Trúc Cơ Cốc à?” Đường Ngọc Lan Anh hơi sửng sốt trước thần thái nghiêm túc của Hắc Tinh, cô hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Tốt nhất là chặt chết con khỉ đen này!” Hàn Hạo Nguyên nghiến răng chen vào một câu.
“Há, tên nhân loại kiếm cùn, mau mau dọn đường cho đại ca đi!” Hắc Tinh phất tay xua đuổi Hàn Hạo Nguyên, dọc đường hắn ta luôn thanh trừ hung thú, làm công việc tay chân cho Hắc Tinh, hết cách rồi, đánh không lại thì cam chịu một chút.
“Kiếm của ta không có cùn, kiếm của ta là Ma Hàn Linh Kiếm!” Hàn Hạo Nguyên bực bội phản bác.
“Há, vậy thì tâm của ngươi bị cùn!” Hắc Tinh đinh ninh một câu.
“Tên khí đen khốn kiếp, một hồi Tử Vi Cửu Kiếm tụ tập đủ thì bọn ta sẽ vặt lông ngươi!” Hàn Hạo Nguyên thở hổn hển trong khi nói chuyện, sau đó quyết đoán quay đầu, không thèm nhìn về phía sau nữa.
Thế là bọn hung thú cản đường Hàn Hạo Nguyên trở thành đối tượng bị Hàn Hạo Nguyên phát tiết sự tức giận trong lòng, đáng kinh tởm hơn nữa là tên Hắc Tinh lại chiếm lấy bảy phần mười linh dược, khoáng thạch, linh thiết, còn chia cho Đường Ngọc Lan Anh ba phần mười nữa chứ.
Hắn đánh đấm cực khổ chỉ được ba phần mười, Hắc Tinh bốn phần, còn lại là Đường Ngọc Lan Anh.
“Đà La Môn ư? Bọn chúng không đáng lo ngại!” Hắc TInh cười nói một cách tự tin.
“Vậy còn Hợp Ma Tông?!” Đường Ngọc Lan Anh trầm giọng hỏi.
“Hợp Ma Tông?!” Hạn Hạo Nguyên nghe cái tên này, hắn liền nghiêm túc hẳn lên.
“Ta không biết Hợp Ma Tông mạnh cỡ nào nhưng Giáo Hoàng có thể chiến thắng tất cả!” Hắc TInh đề cao giọng nói ra, tín niệm của Hắc Tinh dành cho Thanh Vũ đã đạt đến một mức độ cực cao.
“Nói khoác mà không biết ngượng!” Hàn Hạo Nguyên khinh thường chen vào.
“Hợp Ma Tông là phân tông của một thế lực mạnh mẽ, ngay cả Tử Vi Kiếm Tông còn phải nhường bọn chúng ba phần!”
“Ồ, thế lực kia mạnh đến cỡ nào?” Hắc Tinh hỏi bằng khuôn mặt hứng thú, cái tên Lương Phi Nguyên rất đáng ghét, nếu Giáo Hoàng hay Ngọc Trang không cản Hắc Tinh thì cậu ta đã xông lên phế bỏ Lương Phi Nguyên rồi.
Đường Ngọc Lan Anh phản ứng cực kỳ gắt gao với lời nói của Hàn Hạo Nguyên, cô đưa mắt nhìn hắn ta, chờ đợi Hàn Hạo Nguyên giải thích, bởi vì Đại Hiền Tân Quốc đang chiến tranh với Đại Hiền Quốc, đằng sau Đại Hiền Quốc là một vị Trưởng Lão Nội Môn của Hợp Ma Tông.
“Ngươi từng nghe Hợp Hoan Đại Điển rồi đúng không?” Hàn Hạo Nguyên ngưng trọng hỏi.
“Hợp Hoan Đại Điển kia xuất sứ từ một thế lực cách Thiên Quy Đảo rất xa, thế lực đó gọi là Hợp Hoan Thiên Tông, Hợp Ma Tông chỉ là một đám đệ tử rác rưởi của Hợp Hoan Thiên Tông mà thôi.”
“Nhưng nếu như Hợp Ma Tông bị tấn công thì bọn chúng chắc chắn cầu xin sự cứu viện của Hợp Hoan Thiên Tông, lúc đó, ngay cả Hóa Thần Đại Tông hay Pháp Tướng Thiên Tôn cũng phải nhượng bộ lui binh.”
“Mạnh mẽ như vậy!” Hắc Tinh kinh ngạc thốt lên.
“Hừ, chứ sao? Ngươi không thấy Trần Huyền Tôn Giả tùy tiện chém giết tu sĩ Chân Quân của Đà La Môn nhưng lại kiêng kỵ người của Hợp Ma Tông sao?” Hàn Hạo Nguyên nói với vẻ mặt khinh thường, so sức mạnh không lại chứ kiến thức thì ăn chắc.
Một trong Tử Vi Cửu KIếm của Tử Vi Kiếm Tông làm sao không biết nhiều tin tức cao cấp chứ?
“Vậy thì khó làm rồi.” Hắc TInh gãi đầu nói.
“Làm cái gì?” Hàn Hạo Nguyên nghi ngờ hỏi.
“Đập chết Lương Phi Nguyên!” Hắc Tinh thành thật trả lời.
“…” Hàn Hạo Nguyên.
“…” Đường Ngọc Lan Anh.
“Có vẻ như ngươi rất ghét Lương Phi Nguyên nhỉ?” Đường Ngọc Lan Anh nhẹ nhàng nói ra.
“Đương nhiên, Quang Minh Giáo Đình đề cao chính nghĩa, cứu người vô tội, trừng trị kẻ xấu, Giáo Hoàng đã luôn nhấn mạnh những điều đó cho các thành viên.” Hắc Tinh ngẩng cao đầu trong khi nói ra.
Một trong những thứ đi kèm làm Hắc Tinh phấn khích là đánh đập tàn nhẫn mấy kẻ xấu, đánh rất đã tay, đánh không hề cảm thấy tội lỗi!
Tất nhiên, Hắc Tinh sẽ không dại dột nói ra sở thích bí ẩn của mình cho người khác, lỡ như Giáo Hoàng hay Ngọc Trang Giáo Chủ nghe được thì nguy to rồi!
“Vậy Quang Minh Giáo Đình là một thế lực của chính nghĩa?” Đường Ngọc Lan Anh thay đổi thái độ, cô trở nên thật nghiêm túc.
Sự thay đổi đó làm Hắc Tinh nghiêm giọng nói:
“Đúng vậy! Cô không thấy thế giới này quá đen tối sao?”
“Vì một chút tài nguyên liền đánh đập tàn nhẫn, vì một chút xung đột liền giết người, thậm chí không cần lý do gì, những kẻ xấu kia vẫn chà đạp lên người vô tội.”
“Mặc dù ta là một Hắc Viên chứ không phải nhân loại nhưng cũng cảm thấy bất bình, phẫn nộ trong lòng.”
“Nói thì đẹp đấy, nhưng với thực lực nhỏ yếu như ngươi thì đừng hòng đánh Hợp Ma Tông, một Đà La Môn đủ cho ngươi chết không có chỗ chôn rồi.” Hàn Hạo Nguyên cười lạnh nói ra.
“Còn cô gái này nữa, ta biết cô muốn nhờ Quang Minh Giáo Đình giúp đỡ Đại Hiền Tân Quốc thoát khỏi sự thống trị tàn ác của Hợp Ma Tông, tuy nhiên, không nói đến Giáo Đình và Đà La Môn đang rất gắt gao, cho dù bọn họ chịu giúp đỡ thì cô nghĩ Đại Hiền Tân Quốc có thể bỏ ra cái gì để đền đáp?”
Hàn Hạo Nguyên nhìn thoáng qua Đường Ngọc Lan Anh, cô ta đã nói ra tên tuổi, Đại Tướng Quân của Đại Hiền Tân Quốc, thuộc quân khởi nghĩa chống lại sự tàn bạo của Đại Hiền Quốc.
Chuyện này không hiếm gặp, chín mươi phần trăm thế lực dưới quyền của Hợp Ma Tông là Vương Triều, và khoảng sáu mươi phần trăm đang xảy ra chiến tranh ác liệt, quân khởi nghĩa đối đầu Vương Triều chính thống.
“Nhưng mà…” Đường Ngọc Lan Anh trầm mặc. Đại Hiền Tân Quốc còn không có đến một tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ, lấy đâu ra tài nguyên trả cho Giáo Đình? Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu của cô bị một lời nói của Hàn Hạo Nguyên dập tắt.
“Quân khởi nghĩa?” Hắc Tinh bình tĩnh nói.
“Hợp Ma Tông đã làm gì với các thế lực dưới quyền?”
Đường Ngọc Lan Anh nghe câu hỏi này từ Hắc Tinh, nội tâm của cô liền nặng nề, một bầu không khí tức giận lẫn u ám bao quanh lấy cô.
Hàn Hạo Nguyên thấy biểu tình của Đường Ngọc Lan Anh, hắn thở dài trả lời thay cho cô ấy:
“Mỗi năm cống nộp mười ngàn nam, nữ làm lô đỉnh!”
“Mười ngàn!” Hắc Tinh kinh ngạc thốt ra.
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Đường Ngọc Lan Anh cắn răng trả lời.
Lô đỉnh có ý nghĩa là trở thành một tài nguyên tu luyện giống linh thạch đối với tu sĩ, Hợp Ma Tông tu luyện Hợp Hoan Đại Điển, công pháp ác độc hấp thụ tinh khí của người khác giới tiến hành bồi bổ bản thân, người bị hấp thụ chắc chắn sẽ già yếu rồi chết đi trong đau đớn.
“Cô gái muốn nhờ Giáo Đình trợ giúp quân khởi nghĩa?” Hắc Tinh trầm giọng hỏi.
Đường Ngọc Lan Anh im lặng không trả lời, bởi vì Đại Hiền Tân Quốc quá nhỏ yếu, không đáng để cho Giáo Đình chống lại một thế lực hai sao như Hợp Ma Tông, huống chi, sau lưng Hợp Ma Tông lại có một thế lực khổng lồ khác đến nỗi Tử Vi Kiếm Tông còn kiêng dè.
Hắc Tinh thấy vậy nên quay đầu nhìn Hàn Hạo Nguyên:
“Tại sao Tử Vi Kiếm Tông lại để Hợp Ma Tông hoành hành tai họa muôn dân như vậy chứ? Nếu là ở rừng sâu thì có yêu tộc cường đại khác đứng ra tiêu diệt bọn yêu tộc điên cuồng giết hại sinh linh vô cớ rồi.”
“Ngươi tưởng chúng ta muốn à? Đó là nhờ Tử Vi Kiếm Tông kiềm chế nên Hợp Ma Tông không thể mở rộng địa bàn trong vòng một trăm năm nay, hơn nữa, Tử Vi Kiếm Tông đang đối mặt rất nhiều cường địch đang đứng trong tối, còn phải kiêng kỵ các yêu tộc, hung thú mạnh mẽ khác nữa.” Hàn Hạo Nguyên bực bội trả lời, nhìn ánh mắt của tên Hắc Tinh giống như đang khinh thường Tử Vi Kiếm Tông.
“Tứ Châu trên Thiên Quy Đảo, mặt ngoài có ba thế lực ba sao nhưng thực chất số lượng lớn hơn rất nhiều, bọn chúng tiềm phục trong bóng tối chờ đợi cơ hội cắn Tử Vi Kiếm Tông một ngụm, đưa con rối của chúng lên quản lý Tử Vi Châu.”
“Thậm chí còn có thế lực hai sao tích trữ nội tình mấy ngàn năm, tích góp nhiều Hóa Thần Đại Tôn làm nội tình, bọn họ rất vui lòng nhìn thấy Tử Vi Kiếm Tông bị cường địch tấn công.”
“Được rồi, vậy thì tại sao Hợp Hoan Thiên Tông lại đặt một phân bộ ở đây?” Hắc Tinh đưa tay ra ngăn cản Hàn Hạo Nguyên kể khổ, cậu không thể nghĩ ra một câu trả lời thích hợp cho mối nghi hoặc này.
“Thiên Quy Bí Cảnh!!” Hàn Hạo Nguyên ngưng trọng nói.
“Một trong những bí cảnh có thể giúp tu sĩ đột phá Hóa Thần kỳ, nghe nói, trong bí cảnh kia còn có nhiều loại bảo vật giúp tu sĩ trở thành thiên tài, đánh vỡ cực hạn!”
“Rất nhiều thế lực ở ngoài Thiên Quy Đảo đều đặt phân bộ ở đây, nghe ngóng tin tức thời gian Thiên Quy Bí Cảnh mở cửa để cử thiên tài đi vào trong đó.”
“Thì ra là vậy.” Hắc Tinh gật gù nói ra.
“Ngươi, ngươi moi móc thông tin từ ta?” Hàn Hạo Nguyên chợt tỉnh ngộ, hắn phẫn nộ rống lên trong khi chỉ tay vào Hắc Tinh.
“Há, ta có làm chuyện đó ư?” Hắc Tinh nghi ngờ hỏi lại. Nội tâm thì đang suy nghĩ đủ điều, người của thế lực ba sao có khác, biết nhiều thông tin nếu truyền ra đủ cho Tứ Châu ở Thiên Quy Đảo chấn động.
Bọn họ không biết rằng, vì Thiên Quy Đảo vừa bị một tồn tại khủng bố đánh thành hai mảnh, mấy tỷ sinh linh chết thảm, điều đó kích thích Thiên Quy Bí Cảnh mở cửa sớm, nhiều tồn tại đã dò xét và đưa ra phán đoán về thời gian.
“Này cô gái, đừng lo lắng về vấn đề thù lao, Giáo Đình không cần trả công trong việc cứu người.” Hắc Tinh quay người nhìn vào hai mắt của Đường Ngọc Lan Anh, giọng nói nghiêm túc đến kỳ lạ.
“Chỉ cần cô chịu đưa ra một lời khẩn cầu giúp đỡ, ta chắc chắn Giáo Hoàng sẽ giúp đỡ cho cô.”
“Thật sao?” Đường Ngọc Lan Anh ngạc nhiên hỏi, nội tâm của cô đang bị rung động trước một yêu tộc đang nói những lời chính nghĩa như cứu giúp nhân loại, dù sao đi nữa thì chuyện này rất quái lạ.
“Ta tin vào Giáo Hoàng! Ngài ấy nhất định sẽ làm như vậy!” Hắc Tinh kiên định đáp.
“Sau ra ngoài, ta sẽ dẫn cô đến gặp Giáo Hoàng.”
“Cảm ơn.” Đường Ngọc Lan Anh mỉm cười nói với một nét mặt chân thành.
Không hiểu tại sao, cô lại cảm thấy yêu tộc tên Hắc Tinh này lại rất đáng tin cậy, tựa hồ, cảm giác sâu xa kia chính là một duyên phận, cuộc gặp gỡ này là do vận mệnh an bài, nó sẽ thay đổi hoàn toàn tương lai của cô.
“Ở đằng trước có người đánh nhau!” Hàn Hạo Nguyên cao giọng nói ra.
“Không, là một đám yêu tộc đánh với tu sĩ.”
“Ồ, yêu tộc cũng tham gia vào đây?” Hắc Tinh ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên, đó là lý do vì sao Tử Vi Cửu Kiếm lại vào đây trước, không gây ra động tĩnh lớn gì, bọn ta sẽ chiếm được rất nhiều tiên cơ.”
“Trúc Cơ Cốc chưa bị khai hoang, có tỷ lệ rất lớn trợ giúp tu sĩ đột phá cảnh giới cao hơn Trúc Cơ hoàn mỹ!”
“Có cảnh giới cao hơn Trúc Cơ hoàn mỹ sao?” Đường Ngọc Lan Anh, Hắc Tinh cùng hỏi với nét mặt chấn động.
“Đây là một cảnh giới trong truyền thuyết!” Hàn Hạo Nguyện cười hớn hở, lại một lần nữa, hắn đánh bại tên yêu tộc đáng ghét kia bằng kiến thức.
“Người đời cho rằng Trúc Cơ Thạch chia làm hai màu là đỏ và vàng, đỏ giúp tu sĩ đột phá Trúc Cơ viên mãn, vàng giúp tu sĩ đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ, thế nhưng, còn một màu nữa, rất khó để có thể nhìn thấy nó, đó là màu tím!”
“Cảnh giới mà màu tím giúp tu sĩ đột phá là…”
“Thiên Địa Trúc Cơ!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.