Chương trước
Chương sau
“Nhiều người cây như vậy?”
“Trời ạ!!”
Tiếng hoan hô, kêu gào vì Mặc Hàn đánh bại một người cây khổng lồ bỗng dưng im bặt đi, theo đó là một vài âm thanh nuốt nước bọt trong sự sợ hãi, bọn họ nhìn đám người cây khổng lồ có sức mạnh giống như người cây trước ở trong ánh mắt.
“Mặc lão có thể chiến thắng bọn chúng sao?” Thanok lẩm bẩm, ông có thể nhận ra được sức mạnh của lũ người cây kia, tùy tiện một tên trong chúng cũng có thể giết chết ông trong vòng ba giây ngắn ngủi.
“Xem ra bọn họ không có thông đồng nhau để lập ra kế hoạch lừa gạt mọi người rồi.” Rory cười khổ nói.
“Nếu không bọn họ chỉ cần đánh một trận như trước là đủ để tạo nên rung động rồi, còn cần gì phải chơi lớn đến như thế này chứ?” Rory suy nghĩ.
“Ngươi rất tự tin đấy.” Mặc Hàn bình thản nói, hai mắt ông vẫn có một thần thái lạnh nhạt, không xem lũ người cây đang bao vây ông vào giữa là một mối đe dọa gì. Ông có tư cách để làm như vậy, Mặc Hàn đã lĩnh ngộ ý cảnh, luyện hóa cả ý cảnh của tu sĩ Hóa Thần, ông từng sử dụng Tạo Hóa Đan nên ông đã nắm bắt được một tia vận mệnh, ông còn hấp thu cả một viên tinh thể tiến hóa hệ Thủy, bây giờ, ông chỉ có cảnh giới Nửa Bước Tứ Dương kỳ, tuy nhiên ông dễ dàng đánh bại một cường giả Tứ Dương Sơ Kỳ.
Đám người cây chỉ có sức mạnh thân thể ngang với Tam Dương Đỉnh Phong sao có thể uy hiếp đến Mặc Hàn được chứ?
“Haha, ta biết các ngươi có nhiều thủ đoạn thần kỳ, tuy nhiên ngươi có thể chống lại tất cả bọn chúng à?!” Cả đám người cây cùng nói một lượt.
“Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ tìm đến bản thể của ngươi nhanh thôi!” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
“Haha, đừng có nói nhảm nhiều như vậy, hãy chết đi!!” Tất cả người cây cùng nhau nói rồi cùng tấn công Mặc Hàn bằng các nấm đấm khổng lồ, chúng bao vây tất cả phương hướng của Mặc Hàn khiến không ông thể tránh né.
Có một số người cây còn bắn ra những loại dây leo cứng cáp có một cái đầu sắc nhọn muốn xuyên thủng cơ thể Mặc Hàn.
“Ngươi chỉ có vậy thôi sao?” Mặc Hàn nói với giọng thất vọng, trước đó ông muốn thử xem khả năng của đối thủ là gì, năng lực của đối thủ hoạt động ra sao, nhưng xem ra đối thủ của Mặc Hàn vẫn sử dụng cách tấn công cũ, đó là điều khiển thực vật tấn công ông.
“Nếu đã vậy thì nên kết thúc sớm đi.” Mặc Hàn vừa nói xong, ông bỗng nhiên phát ra một luồng áp lực cực kỳ khổng lồ, tựa như một ngọn núi cao đang đứng yên lặng chỗ đó, một ngọn núi không hề di chuyển, không hề có sát khí, tuy nhiên cái áp lực nặng nề kia đè lên cơ thể của mọi người, cả đám người cây quá nhỏ bé trước Mặc Hàn.
“Đại Hải Kiếm Quyết.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói, ông lấy ra một thanh kiếm đang tỏa ra ánh sáng lung linh màu lam huyền bí, lưỡi kiếm sắc bén chiếu rọi ra ánh kim loại, nhìn từ xa sự đẹp đẽ của nó đủ để thu hút ánh nhìn của bất cứ người nào thích sử dụng kiếm.
Một trong những pháp bảo của Mặc Hàn! Nó có tên gọi là Hải Lãng Kiếm, trùng tên với một thức trong Đại Hải Kiếm Quyết, Hải Lãng Thức, một kiếm vừa ra, kiếm khí như sóng biển cuồn cuộn cuốn tới chém nát tất cả những gì trước mặt.
“Hải Lãng Kiếm.” Mặc Hàn chậm rãi nói, linh lực ở trong cơ thể ông bắt đầu nhộn nhạo, chúng di chuyển vào thanh kiếm khiến thanh kiếm tỏa ra tia sáng màu lam mỹ lệ, sau đó Mặc Hàn nhẹ nhàng vung xuống, giống như một cơn sóng nhỏ nhẹ nhàng đập vào bờ cát trắng ngần.
Dịu nhẹ, bình đạm, đó là tinh hoa của Đại Hải Kiếm Quyết! Sau khi lĩnh ngộ được ý cảnh của riêng mình, Mặc Hàn dễ dàng lĩnh ngộ kiếm quyết lên một tầm cao mới.
Nắm đấm khổng lồ của cả đám người cây tới gần, bỗng nhiên, người điều khiển chúng thấy một tia sáng lóe ra từ trung tâm của đám người cây, và rồi dường như hắn nghe thấy âm thanh xào xạc của sóng biển, âm thanh đó từ từ lớn dần cho đến khi nó hóa thành một cơn sóng khổng lồ ập vào tâm linh của hắn ta.
“Chuyện gì thế này?!” Người điều khiển gào thét, hắn đang đứng tại một nơi bí ẩn trong khu rừng, vì hạn chế của năng lực tiến hóa cho nên hắn không thể đi quá xa, nếu không hắn sẽ chẳng thể nào điều khiển được đám người cây nữa.
Ánh mắt của người điều khiển hiện lên vẻ sợ hãi, hắn nhìn thật nhìn thấy cơn sóng biển màu lam óng ánh đang ập ra từ trung tâm của đám người cây, khi cơn sóng chạm vào nắm đấm khổng lồ, các nắm đấm tan vỡ thành bụi phấn rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Cơn sóng không dừng lại, chúng được tạo nên bởi hàng chục ngàn kiếm khí sắc bọn, nó quét ngang tất cả y hệt một cái máy nghiền, thân thể của đám người cây bị chạm phải liền biến thành bụi phấn rơi xuống mặt đất, cơn sóng tiếp tục ập tới, dường như nó có hàng ngàn tầng sóng vậy, cả khu rừng bị thanh trừng trong chưa đến ba giây.
“Không ổn!” Người điều khiển đám thực vật hét lên một tiếng kêu kinh hãi, vài cây thực vật xung quanh hắn ta chuyển động rất nhanh, chúng tạo thành một cái dụng cụ bắn đá từ thời xa xưa, mà thay thế cho cục đá bị bắn đi chính là người điều khiển.
“Mình phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không mình sẽ bị phát hiện.” Người điều khiển lẩm bẩm, cơ thể hắn phóng lên trời cao, biến mất tại bóng đêm xa thẳm, tại một khoảng cách cực xa nào đó, người điều khiển đám thực vật rơi xuống và được tiếp đất một cách nhẹ nhàng nhờ các cây cổ thụ tạo thành một cái bệ đỡ.
“Ngươi chạy được sao?” Bỗng nhiên, một âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai của người điều khiển, hắn đột ngột quay người lại và nhìn thấy Mặc Hàn đang đứng trên không trung, ánh mắt của Mặc Hàn đầy sát khí làm hắn cảm thấy áp lực.
“Thủ đoạn của các ngươi rất thần kỳ, nhưng ngươi không nên làm tới, thân phận của ta là một trong những thành viên của Zero, một tổ chức bao trùm toàn bộ thế giới này, nếu như ngươi giết ta thì đừng hòng thoát khỏi cái chết.” Người điều khiển trấn định nói, khi hắn bị Mặc Hàn nhìn tới thì cả cơ thể hắn chậm chạp như đang ở trong một vũng bùn lầy, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hiện diện của tử vong bao trùm hắn.
“Zero?!” Mặc Hàn lẩm bẩm, ông không hề có một chút tin tức gì về tổ chức có tên gọi là Zero này cả.
“Zero là một tổ chức ngầm, nó là nơi tập trung của những người quyền lực nhất hành tinh, ta là Knin, một trong những sát thủ hoạt động tại Tây Châu.” Knin bình tĩnh trả lời, hắn không phải là người có quyền lực, hắn là một đứa trẻ được nuôi dưỡng và lớn lên tại tổ chức, một trong những nơi đào tạo ra các sát thủ để thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, tỉ lệ tử vong là chín mươi chín phần trăm, Knin có thể sống sót đến hiện tại không phải nhờ vào vận may.
“Ồ, vậy à? Ta đã hiểu rồi, ngươi có thể chết.” Mặc Hàn gật đầu rồi nói, ông đưa một bàn tay ra rồi nhấn một cái, linh lực ngưng tụ thành một cái bàn tay khổng lồ to khoảng ba mươi mét đập tới Knin như đang đập một con ruồi.
Mặc Hàn còn chẳng cần sử dụng đến những kỹ năng mà ông sở hữu, sự chênh lệch về sức mạnh quá xa, Knin chỉ tiến hóa đến bậc ba, Mặc Hàn dễ dàng nhìn thấu thực lực của Knin, một cường giả Tam Dương Hậu Kỳ.
“Ngươi dám?!” Knin nghe câu đầu, hắn đang định thở dài trút gánh nặng, nào ngờ nghe đến câu cuối, cả tinh thần hắn liền căng thẳng tột cùng, hắn cảm thấy một ngọn núi cao đang đè tới, Knin không ngờ đến sau khi Mặc Hàn nghe về thân phận của hắn lại dám tấn công.
Zero, một tổ chức bao trùm toàn bộ Hành Tinh Gaia! Một tổ chức khổng lồ khiến cho các quốc gia mạnh nhất cũng phải dè chừng không dám khinh thường, một tổ chức cực kỳ thần bí, chỉ một sát thủ nhỏ nhoi như Knin lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, thì các thành viên cấp cao sẽ mạnh như thế nào?
“Ngươi không hề hiểu rõ sức mạnh của bọn ta.” Knin tức giận nói sau đó hắn gầm lên một tiếng thật to để sử dụng năng lực tiến hóa ở công suất lớn nhất, các cây cổ thụ xung quanh chuyển động nhanh chóng, chúng tạo thành một cái bàn tay bằng cây khổng lồ to hơn năm mươi mét để đỡ lấy đòn tấn công từ Mặc Hàn.
Oành!
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va chạm vào nhau rồi bộc phát ra một âm thanh nổ lớn, một luồng sóng khi mang theo sức mạnh đánh bật mọi vật lan ra từ trung tâm vụ nổ.
Mặc Hàn lạnh nhạt nhìn xuống dưới, bây giờ, cả một vùng đất tràn ngập cây xanh biến mất, chỉ để lại một cái hố sâu mấy mét, các mảnh vụn cây vung vãi khắp nơi, tuy nhiên Mặc Hàn lại không nhìn thấy Knin nữa, hắn đã biến mất và không để lại một vết tích gì.
“Ngươi có thể chạy trốn đến đâu?” Mặc Hàn sử dụng linh lực rồi giáng một đòn tấn công xuống dưới.
Ầm!
Cái hố sâu bị đánh trúng, nó nổ tung, đất đá bắn ra xung quanh, Mặc Hàn nhìn xuống cái hố sâu đã sâu đến sáu bảy mét, và ông nhìn thấy được rất nhiều rễ cây cổ thụ đang hợp lại với nhau, chúng xuyên qua lòng đất giống như đang tạo ra một con đường ngầm ở dưới vậy.
Mặc Hàn liền dùng thần thức thăm dò, tuy nhiên ông bị ngăn cả bởi địa hình, bởi màn đêm, vì vậy ông thăm dò vài phút rồi quyết định từ bỏ, ông bay trở về căn cứ, nơi đám đông đang ngóng trông tin tức của ông.
“Mặc Hàn không hoàn thành được nhiệm vụ, tên kia đã chạy thoát, xin mời Giáo Hoàng trách phạt.” Mặc Hàn trở về, ông liền bay đến gần Thanh Vũ rồi khom người nói.
Thanh Vũ bất ngờ trong giây lát, sau đó hắn lắc đầu nói: “Không sao, nếu như hắn vẫn còn ở trên Hành Tinh Gaia thì một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại hắn, khi đó, ta sẽ giao việc xử lí hắn lại cho ông.”
“Cảm ơn Giáo Hoàng đã không trách phạt.” Mặc Hàn nói.
“Tôi biết một số thông tin về hắn, kẻ đó có tên là Knin, một trong những thành viên của tổ chức có tên là Zero.” Mặc Hàn nói tiếp.
Thanh Vũ đưa tay lên ngăn cản Mặc Hàn rồi nói ra: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, hãy để việc ấy ở sau đi, ta còn có công việc với mọi người ở bên dưới.”
“Là tôi quá gấp gáp.” Mặc Hàn gật đầu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.