Chương trước
Chương sau
Vù vù vù vù! Một cơn gió cực mạnh quét ra từ trung tâm của vụ va chạm, bởi vì mặt đất bị nhiễm nước mưa nên không có bụi mù, tuy nhiên, một số cành cây cổ thụ vỡ nát rồi rơi xuống đất.
“Năng lực tiến hóa thật mạnh.” Mặc Hàn từ từ hiện ra trong tầm mắt của mọi người, ông ta vẫn nhàn hạ không có vẻ gì là bị thương hay bị cảm xúc tức giận chi phối hành động.
Lúc này, Mặc Hàn đang sử dụng hay bàn tay nhỏ bé của ông để chặn lại hai bàn tay khổng lồ của người cây, kích cỡ chênh lệch quá lớn, tuy vậy, hai bàn tay khổng lồ đã bị chặn lại một cách dứt khoát bởi Mặc Hàn.
“Sức mạnh của các ngươi thật kỳ lạ, để xem ngươi có thể chiến thắng ta hay không?” Người khổng lồ rút lại hai tay bàn tay rồi nói với giọng hứng thú, sau đó hắn lại đấm ra một quyền, những cành cây nhỏ chìa ra khỏi nấm đấm, quả đấm khổng lồ to đến mấy chục mét giáng thẳng đến Mặc Hàn.
“Ngũ Hành Thánh Thuật – Hỏa.” Mặc Hàn chậm rãi nói trong khi kết ấn, một tay của ông xuất hiện các ký hiệu huyền ảo, ông đã quan sát Thanh Vũ chiến đấu với Venger thức tỉnh và tìm ra một cách sử dụng Ngũ Hành Thánh Thuật mới, đó là gia trì sức mạnh của chúng lên thân thể ông, cộng thêm cường độ sức mạnh của Thánh Kỵ Sĩ, lực bộc phát của Mặc Hàn tăng lên gấp mười lần.
“Vỡ!” Mặc Hàn quát to một tiếng, ông đánh một quyền về phía trước rồi va chạm với nắm đấm khổng lồ, rõ ràng ông đang muốn sử dụng cách tấn công của kẻ thù để đánh bại chính kẻ thù, Mặc Hàn sẽ cho những kẻ vô nhân tính nhận ra sự cách biệt về sức mạnh bằng cách chiến đấu cứng chọi cứng.
“Chết đi!!” Người khổng lồ bằng cây gầm lên một tiếng.
Ầm! Một âm thanh nổ rùng trời vọng ra bốn phương tám hướng, đám đông đứng đằng xa bị cơn sóng khí ập tới rồi ngã đầy ra đất, nhưng ánh mắt họ vẫn không hề rời khỏi trung tâm của cuộc chiến, một cuộc chiến mà họ chưa bao giờ nhìn thấy, các sức mạnh chỉ trong tưởng tượng đang xuất hiện trước mặt họ, một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ khiến trái tim họ thắt chặt lại vì hưng phấn.
“Giết nó đi Mặc lão!” Một người gầm lên cổ vũ.
“Giết nó đi, giết nó!!”
“Mặc lão cố lên!!” Đám đông giơ tay lên rồi reo hò trợ uy cho Mặc Hàn.
Ngay cả đứa con nhỏ tuổi của người đàn ông chống nạng cũng giơ nắm đấm nhỏ lên rồi hô bằng âm thanh non nớt: “Cố gắng lên ông lão tốt bụng.”
Hai nắm đấm va chạm vào nhau rồi nổ tung, vì Mặc Hàn gia trì sức mạnh từ hệ hỏa, một loại thuộc tính có sức sát thương lớn nhất trong ngũ hành, vì vậy nấm đấm của ông rực cháy thiêu đốt tất cả những cành cây trên nắm đấm khổng lồ kia, biến chúng thành than, cơn gió thổi tới thổi bay lớp tro tàn.
Oành! Oành! Oành! Người khổng lồ không chịu nổi sức mạnh phản lại, hắn bị đẩy lùi về phía sau ba bước, mỗi bước chân giẫm lên đất đều tạo ra một tiếng động lớn, và để lại các dấu chân sâu vài mét.
“Tới phiên ta tấn công.” Mặc Hàn nhìn thấy vậy, ông ta nói ra. Sau đó, Mặc Hàn kết ấn, các ký hiệu huyền ảo lại xuất hiện rồi hợp lại thành các vòng tròn pháp thuật trên không, chưa dừng lại ở đó, Mặc Hàn còn dẫn động cả Quang pháp tắc, một cái ký hiệu đơn giản nhất của Quang pháp tắc vào trong các vòng tròn pháp thuật đó, chúng đột ngột to lớn hơn trước gấp hai lần rồi bộc phát ra một cỗ sức mạnh tạo ra từng cơn gió thổi ra xung quanh.
Vù vù vù! Từng nấm đấm bằng lửa, bằng kim loại hay bằng đất vọt ra khỏi vòng tròn pháp thuật rồi giáng thẳng vào người cây khổng lồ, mỗi nắm đấm đều mạnh bằng một đòn tấn công toàn lực của cường giả nửa bước Tứ Dương Kỳ.
“Hừ!” Người khổng lồ lấy lại thăng bằng, hắn nhìn thấy Mặc Hàn tấn công bằng thứ sức mạnh kỳ lạ hắn chưa bao giờ biết, tuy nhiên, hắn không hề lùi lại, người khổng lồ đánh ra từng quyền thẳng đến các đòn tấn công từ pháp thuật.
Oanh! Nắm đấm to bằng cả một tòa nhà nhỏ đập trúng vào một pháp thuật hệ thổ, nhưng lần này, có vẻ như sức mạnh của người cây không thể nào chống lại sức mạnh của Mặc Hàn được nữa, bởi vì Mặc Hàn đã sử dụng toàn lực, nấm đấm hệ thổ xé tan từng lớp cây cổ thụ rồi đấm nát một cánh tay của người cây.
Oành! Oành! Oành! Những đòn pháp thuật còn lại không bị vật gì ngăn cản, chúng đâm sầm vào người cây khổng lồ tạo ra từng lỗ thủng trên ngực của người cây, mỗi lỗ thủng đều to mấy mét, nhìn rất là kinh người.
Người cây lại bị đẩy lùi về phía sau mấy chục bước mới dừng lại, lần này, dường như hắn bị thương nặng người cây di chuyển một cách chậm chạp để giữ thăng bằng, và ngay khi người cây đứng lên một lần nữa thì giọng nói của Mặc Hàn vọng vào tai hắn.
“Đến đây là kết thúc rồi, chết đi!”
Mặc Hàn xuất hiện ở gần phần đầu của người cây, ông nhìn thấy hai mắt khổng lồ của người cây rất gần ông và rồi ông tung ra một chân thẳng vào trán của người cây, chân kia được gia trì bởi hai loại pháp thuật hệ kim và hệ thổ, sức mạnh bộc phát ra tăng lên mười lăm lần, tuy vậy, Mặc Hàn phải nhận áp lực khá lớn khi sử dụng pháp thuật lên chính cơ thể mình, ông không thể đánh ra các đòn tấn công kiểu đó quá nhiều lần.
Oành! Một chân bé nhỏ của Mặc Hàn đá trúng vào mi tâm của người cây khiến cả cái đầu của người cây nổ tung, các mảnh vụn từ cây cổ thụ bắn ra xung quanh rồi rơi xuống đất, Mặc Hàn bay về phía sau một khoảng cách rồi lơ lửng trên không.
Người cây mất đi bộ phận quan trọng là phần đầu, không có thứ gì có thể kết nối cả cơ thể lại với nhau, vì vậy phần thân thể tàn tạ rã ra thành từng mảnh, chúng rơi xuống mặt đất, cả người cây khổng lồ bị giải thể.
“Hoan hô!!” Một người trong đám đông gào to.
“Hoan hô!! Mặc lão đã chiến thắng!!” Một người phấn khích.
“Kẻ địch đã chết rồi sao?!” Thanok nuốt một ngụm nước bọt, ông cô gắng thoát khỏi cảnh tượng chiến đấu khi nãy, quả thật chúng rất hùng vĩ và đồ sồ, chúng như một trận chiến của các vị thần diễn ra ngay trước mắt ông, điều đó khiến Thanok có một khát vọng về sức mạnh, ông ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên kỳ lạ với ánh mắt cuồng nhiệt và hi vọng.
“Thù của mình có thể báo!” Thanok lẩm bẩm.
“Yeah!” Rory làm một động tác chiến thắng, trái tim đầy lo lắng thoát khỏi gánh nặng từ kẻ địch, một kẻ địch đã tính kế cả căn cứ này, kẻ địch có sức mạnh áp đảo toàn bộ người ở đây. Và ngay cả khi chiến đấu với một kẻ địch mạnh như vậy, Mặc lão, một thành viên của Quang Minh Giáo Đình cũng có thể chiến thắng một cách áp đảo, không hề đổ một giọt mồ hôi nào, việc đó làm Rory phải kính sợ.
“Bọn họ thật sự tới đây để cứu người hay sao?” Rory tự hỏi với lòng, ông không có câu trả lời, vì cuộc đối thoại giữa Mặc Hàn và người cây vẫn ám ảnh trong đầu ông, và Rory có nhiều suy nghĩ lung tung.
Người cây lập ra một kế hoạch dẫn dụ cả một bầy Venger đến tấn công căn cứ, Rory có thể đoán ra mục đích của người cây, đó là chờ đợi con người ở đây chiến đấu đến chết với lũ quái vật, khi đó cả bầy Venger giảm đi và sức mạnh của chúng không còn đủ để uy hiếp đến tính mạng của người cây, hắn sẽ tới và thu hoạch lấy phần thưởng của kế hoạch, tiêu diệt tất cả Venger, lấy đi tất cả tinh thể tiến hóa trong sự bất lực của những người sống sót.
Vậy thì, tại sao Giáo Đình lại đến đây vào thời gian trùng hợp đến thế? Liệu họ có phải đang thông đồng với người cây khổng lồ để lập ra một kế hoạch có thể nghiền ép tất cả lợi ích ở đây hay không? Vừa lấy đi tài nguyên, vừa có được sự tin tưởng và kính trọng của mọi người.
“Nếu là như vậy thì bọn họ thật nguy hiểm.” Rory lau một vệt mồ hôi rồi lắc đầu bỏ đi suy nghĩ vẩn vơ. Vì một động tĩnh rất lớn xảy ra tại khu rừng, nơi Mặc lão vẫn đang đứng trên không trung và nhìn xuống phía dưới với ánh mắt đề phòng.
“Haha! Đừng tưởng như thế là có thể đánh bại ta! Ở trong đây ta chính là vô địch! Ở trong đây là chính là bất tử, không một ai có thể chiến thắng ta tại khu rừng, hãy nhận lấy chết đi.” Một tiếng cười vang ra từ bốn phương tám hướng.
Mặc Hàn dùng thần thức càng quét ra xung quanh để tìm nơi phát ra tiếng nói kia, kết quả là Mặc Hàn không thấy gì cả, khu rừng quá đen tối, các con vật nhỏ di chuyển rất đông, thần thức ông bị ngăn chặn quá nhiều và ông chỉ thấy những dấu vết mờ nhạt mờ ảo mà thôi.
“Mặc lão hãy cẩn thận, xem ra kẻ địch của chúng ta không đến đây vì Venger.” Thanh Vũ bỗng nhiên truyền âm cho Mặc Hàn, Thanh Vũ dường như nhận ra gì đó từ hành động của kẻ địch, bởi vì kẻ thù đã đạt được mục đích, gần như các tinh thể tiến hóa rớt trên mặt đất đều bị các dây leo cuốn đi, và con Venger đầu đàn cũng trong tay của kẻ thù, vậy tại sao kẻ thù lại vẫn ở đây để chiến đấu một cách vô ích?
Một người dám lập ra kế hoạch tàn ác cùng cực để có được lợi ích cho bản thân nhiều nhất, và chính vì thế người đó nên phải biết khi nào nên rút lui chứ? Mặc Hàn đã thể hiện một sức mạnh khá lớn, nếu chiến đấu với ông ta thì người cây sẽ đạt được lợi ích gì ngoài việc bị thương?
“Tôi đã hiểu rõ thưa ngài.” Mặc Hàn gật đầu nói, khuôn mặt ông ta nghiêm nghị hơn nhiều.
Trong khi đó, vài giây ngắn ngủi, bán kính hai trăm mét trong khu rừng, toàn bộ cây cổ thụ đều bật gốc rồi hợp lại thành từng người khổng lồ đứng trên mặt đất, chúng đều cao hơn hai mươi mét, mỗi người khổng lồ bằng cây đều tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“Mười hai Tam Dương Đỉnh Phong.” Mặc Hàn chậm rãi nói ra số lượng của kẻ địch.
“Thế nào? Ngươi có thể chiến thắng ta sao? Hãy thể hiện cho ta xem nào, quý ngài người tốt?!” Các người cây đồng thời nói ra bằng âm thanh sơ cứng của gỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.