Chương trước
Chương sau
Thanh Vũ bay đến cửa thành rồi hạ xuống, hắn muốn tự đi bằng đôi chân để cảm nhận Thập Linh Hỏa thành. Đó giờ, Thanh Vũ làm Giáo Hoàng vung tay, tất cả sự việc lớn nhỏ đều để cho Mặc Hàn xử lý.
Thanh Vũ biết như vậy là không có trách nhiệm, cho nên hắn phải sửa lại thói quen đó. Đứng bên dưới cửa thành trì, Thanh Vũ mới cảm thấy sự đồ sộ của nó, ngước nhìn bức tường dày nặng cao khỏi tầm mắt, khí tức nặng nề cứng cỏi tạo nên một cảm giác trầm trọng.
Đương nhiên, Thanh Vũ có thể đánh nát Thập Linh Hỏa trận và hủy diệt tòa thành này, lực phòng ngự nó chỉ dành để đối phó với các sinh vật cấp ba trở xuống mà thôi.
Thanh Vũ là nhất tinh Thiên Tài, không phải dạng thiên tài tạm bợ kia, hắn là một Thiên Tài toàn diện, từ luyện đan, luyện khí, trận pháp, chế phù, và cả về sức mạnh, kèm theo lực bộc phát gấp mười lần từ Quang Minh Thánh Dực, cùng với lực chiến từ các kỹ năng của Thánh Kỵ Sĩ, sự tinh diệu trong điều khiển Ngũ Hành Thánh Thuật, và lực lượng phong ấn của linh lực, Thanh Vũ tự tin mình có thể nghiền ép cường giả Tam Dương đỉnh phong mà không đổ một giọt mồ hôi nào cả.
Tất nhiên, kinh nghiệm chiến đấu của Thanh Vũ chưa thực sự ngang bằng với cảnh giới, Thanh Vũ có thể bổ sung thiếu sót đó từ từ trong quá trình chiến đấu.
Đến đây, phòng ngự của Thập Linh Hỏa thành không khác gì một tờ giấy mỏng manh trước Thanh Vũ.
“Là thời điểm nên nghĩ cách tăng cường sức mạnh của Thập Linh Hỏa thành rồi.” Thanh Vũ lẩm bẩm rồi bước vào trong, lúc này, có nhiều người cũng đang đi trên cây cầu nối Thập Linh Hỏa thành và con kênh nhỏ trước cửa thành họ.
Với danh vọng không khác gì mặt trời ban trưa, Thanh Vũ sẽ bị mọi người nhận ra và chú ý, tuy nhiên, hắn là một người cao điệu hay sao? Thanh Vũ dùng sức mạnh linh lực để giảm đi sự chú ý của mọi người, không gian xung quanh hắn dường như bị ngăn cách vậy, lực phong ấn từ linh lực quả thật quá mạnh mẽ.
Mọi người đi dạo ở xung quanh Thanh Vũ, nếu không thật sự nhìn thẳng vào hắn bằng sự chú ý thì sẽ không phát hiện đó là Thanh Vũ.
Thập Linh Hỏa thành chỉ có những tòa nhà cao ba tầng trở lên, toàn bộ tòa thành được chia làm năm khu, ngoại trừ khu trung tâm thuộc về Giáo Đình, ba khu khác là nơi ở hay nơi luyện tập của Quân Đoàn Gaia, một khu còn lại thuộc về các cư dân khác, khu đó cũng là khu rộng lớn nhất và nhộn nhịp nhất.
Thanh Vũ đi qua vài dãy nhà cao tầng, đến được một nơi rộn rã đầy ắp tiếng người, đó là khu chợ dùng để giao dịch, ở xung quanh chợ có nhiều hộ vệ của Quân Đoàn Gaia canh giữ, duy trì trị an trật tự và phụ trách bắt những phần tử nguy hiểm, đạo chích.
Hai bên đường là các sạp hàng nhỏ, ở trên sạp hàng bày đủ loại vật dụng, từ thịt của sinh vật tiến hóa cho đến xương, da, một số người còn bán ra trứng hay con non nữa, tiền tệ dùng để giao dịch là linh thạch hạ phẩm hay tinh thể tiến hóa.
“Thịt chuột cấp hai đây!! Một kg một viên tinh thể cấp một!”
“Da của bò tiến hóa cấp một, có thể chế tạo thành giáp da chống lạnh, sức phòng ngự cao, chỉ cần năm trăm viên linh thạch hạ phẩm.”
Tiếng rao hàng rộn vang, Thanh Vũ tưởng như hắn đang đi dạo ở một tòa thành thời Trung Cổ vậy.
“Sự suy tàn của một thời đại, là nguyên nhân thúc đẩy sự xuất hiện của một thời đại mới.” Thanh Vũ cảm thán đi dạo một vòng xung quanh khu chợ.
Hầu như tất cả cư dân đều là người có ăn học và văn hóa, nên khu chợ không có rối loạn gì, các sạp hàng được xếp chỉnh tề, người mua người bán đều vui vẻ, để tạo ra một khung cảnh như thế này ở thời buổi loạn lạc là rất khó.
Chỉ có Thanh Vũ và Giáo Đình, sức mạnh áp đảo của Quân Đoàn Gaia mới có thể duy trì luật lệ nơi đây! Những kẻ có gan dám chà đạp lên quy tắc đều đã nhận lấy sự trừng phạt thích đáng.
Còn lý do vì sao số linh thạch hạ phẩm của Tu Chân Giới lại được lưu thông ở đây là do Quân Đoàn Gaia, Quân Đoàn Trưởng Rinka phụ trách việc trao đổi, buôn bán với cư dân đã xuất ra số linh thạch đó, mọi người có thể đổi tinh thể tiến hóa, hay dược thảo… lấy linh thạch hạ phẩm.
Một viên tinh thể tiến hóa cấp một có giá là ba ngàn đến bốn ngàn linh thạch hạ phẩm, đắt gần hai lần so với Trúc Cơ Đan.
Một viên tinh thể tiến hóa cấp hai có giá là năm mươi ngàn đến một trăm năm mươi ngàn linh thạch hạ phẩm. Bằng năm trăm ngàn đến hai triệu điểm tín ngưỡng, tùy theo cấp bậc, tinh thế tiến hóa cấp hai sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong. Tinh thể tiến hóa cấp hai đỉnh phong có giá trị bằng với một viên Kết Đan Đan dược.
Chưa thấy người nào dùng tinh thể tiến hóa cấp ba để trao đổi với Quân Đoàn Gaia cả, chắc chỉ vài chục người có cảnh giới Nhị Dương đỉnh phong thức tỉnh năng lực tiến hóa mới có thể có vật phẩm giá trị đó.
“Cái gì, mày định bán cái áo nhỏ này với giá hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm?” Một tiếng nói kinh ngạc và tức giận vang vọng khu chợ, người nói là một người đàn ông tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt hơi hung dữ, cánh tay hắn có nhiều vết sẹo, chứng tỏ hắn không phải là một kẻ hiền lành gì.
“Mày tính lừa gạt ai hả?” Người đàn ông tiếp tục gầm gừ.
Mọi người ở xung quanh nghe được tiếng quát lớn khiến họ nhìn lại. Sau đó họ nhíu mày, khuôn mặt tỏ ra chán ghét rồi quay đầu đi, không thèm để ý đến người đàn ông nữa, bởi vì họ nhận ra được đây là một nhân vật không thể đắc tội.
“Đó là Otis, chúng ta không cần phải để ý hắn.” Một cậu con trai nhắc nhở người bạn bên cạnh vì thấy bạn của cậu muốn tiến lên hỏi chuyện.
“Otis? Tên khốn có một đứa con trai tốt là thành viên của Quân Đoàn Gaia hay sao?” Người bên cạnh giật mình hỏi.
“Đúng rồi, cẩn thận, không nên đắc tội hắn, nhiều người đắc tội hắn đều không có một kết cục gì tốt cả, chúng ta đi thôi.” Cậu con trai gật đầu, cảnh cáo người bạn bên cạnh rồi đi trước.
Gần như tất cả mọi người đều tránh xa khỏi người đàn ông tên Otis này, họ kiêng kỵ gì đó, không muốn tiến lên hỏi chuyện cho ra lẽ.
Thanh Vũ đứng gần hai cậu con trai, nên hắn nghe được cuộc đối thoại nhỏ giọng đó, chân mày Thanh Vũ nhíu lại, rồi sau đó dùng thần thức quét tới Otis.
Otis đang đứng trước một sạp hàng nhỏ, và hắn cầm trên tay một cái áo da khá lớn, áo da tuy thô ráp, nhưng lại có một cỗ khí thế hoang dã, mạnh bạo, Otis đã vừa ý cái áo da này cho nên mới bắt chuyện với chủ sạp hàng.
Ở sau sạp hàng, là một đứa bé gái khoảng chừng bảy tuổi, mặc một bộ quần áo không bắt mắt nhưng lại gọn gàng và sạch sẽ, khuôn mặt non nớt đang sợ hãi và rụt rè mỗi khi Otis quát. Mặc dù sợ sệt, đứa bé gái vẫn không chịu thua trước uy thế của Otis, bé gái nhìn chăm chú cái áo da rồi nói với giọng hơi run rẩy:
“Thưa ông, cái áo da này có thể phòng ngự được đòn tấn công của quái vật cấp hai, nó xứng đáng với giá hai ngàn viên linh thạch hạ phẩm.”
“Nói láo! Mày dám lừa gạt tao à? Cái áo rách rưới này cũng có thể phòng thủ trước lũ sinh vật cấp hai?” Otis nghe vậy, sắc mặt càng hung dữ hơn, lời nói như pháo nổ làm cho cô bé sợ hãi không ngớt.
Cô bé chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, nào có thể chống cự lại luồng khí tức từ Otis được? Mà cô bé cũng không biết tâm cơ của Otis, nếu như cái áo này như lời hắn nói thì ăn cần gì phải dồn ép cô bé chứ.
“Nhưng mà—“ Cô bé thấp giọng nói.
Lời nói chưa hết, thì Otis đã quát tiếp: “Mày bán đồ giả mà còn không biết hối cải? Tao cảnh báo mày, cái áo này chỉ đáng giá một trăm viên linh thạch hạ phẩm mà thôi! Nếu như không bán cho tao thì tao sẽ nói với Hộ Vệ ở đây là mày bán đồ giả, lừa gạt mọi người!”
Cô bé nắm hai tay lại với nhau, cơ thể run lên khi nghe Otis nói ra nhiều tội danh của mình, nếu như Otis nói đúng thì cô bé sẽ bị xử phạt. Cô bé nào có thể chịu đựng được? Nhất là cô bé muốn ra ngoài giúp đỡ anh trai của mình, không muốn làm gánh nặng cho anh trai, cái áo da này là do cô bé tự tay chế tạo, nhiều ngón tay cô còn băng bó, vải đã chuyển sang màu đỏ.
Otis lạnh lùng nhìn cô bé, thấy được cô bé sắp khóc lên rồi, nhưng lại cố gắng nín lại không khóc thành tiếng, hắn biết mình đã đạt được mục đích, Otis nói với giọng nhỏ nhẹ vừa đủ hai người nghe: “Thôi được rồi, tao xem cuộc sống mày không tốt lắm, nể tình mày còn nhỏ, tao có thể mua cái áo này với giá hai trăm linh thạch hạ phẩm, đây là giới hạn cuối cùng, mày hãy mau chóng quyết định đi.”
Otis che dấu đi sự tham lam hiện rõ trên khuôn mặt, hắn cười nhạt nhìn cô bé bảy tám tuổi, một đứa nhóc con mà thôi, hắn còn đối phó không được? Ngay cả những người khác còn bị hắn hù dọa đến mặt trắng bệch không dám cãi lại một lời.
Mỗi ngày dạo quanh khu chợ một vòng, hắn sẽ kiếm được mấy trăm đến mấy ngàn linh thạch hạ phẩm, tu vi tăng đều, bây giờ hắn đã có cảnh giới Nhị Dương trung kỳ.
Thấy cô bé còn đang chần chờ, Otis liền quát lên một tiếng kích thích ra nỗi sợ hãi của cô bé: “Mày không bán phải không? Tao sẽ đi nói với Hộ Vệ ở đây liền!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.