Sau khi Lăng Viễn kết thúc ca phẫu thuật mổ bụng khoảng 3 tiếng, cuối cùng Tôn Phụng cũng đã hoàn thành ca phẫu thuật não bộ.
Tôn Phụng đã đứng nguyên tại chỗ 6 tiếng, lúc này cô đang định dịch ra sau để người khác đến khâu vết mổ lại, thì chân tê dại, suýt nữa ngã xuống, cũng may Lăng Viễn ở phía sau nhanh mắt đỡ cô.
Hai người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tôn Phụng bỏ khẩu trang xuống, cười với Lăng Viễn, “Cũng may tôi không tin nhầm người, vừa rồi cậu nói cậu là bác sĩ bệnh viện số Một Bắc Kinh?”
Lăng Viễn phát hiện cô cười lên cũng không còn hung hăng, kiêu ngạo nữa, ngược lại đôi núm đồng tiền hai bên má rất ngọt ngào, “Đúng vậy, tôi là bác sĩ khoa ngoại gan mật.”
“Tôi có quen viện trưởng Lý của các cậu, anh ấy sắp về hưu rồi đúng không?”
Điều này lại khiến Lăng Viễn càng thêm bất ngờ, “Chị quen viện trưởng Lý? Trước đây chị làm việc ở bệnh viện của chúng tôi sao, tôi còn tưởng chị vẫn luôn ở Mỹ.”
“Tôi học đại học ở Mỹ, sau đó về nước làm trong một bệnh viện ở Bắc Kinh hơn 20 năm, nhưng không phải là bệnh viện các cậu, mà ở bệnh viện khác, tôi về Mỹ cũng đã hơn một năm.”
“Vậy tên tiếng Trung của chị là….Nói không chừng tôi đã từng nghe qua.”
“Tôi cũng không phải người nổi tiếng gì, sao cậu biết được, đồng nghiệp ở bệnh viện họ không quen gọi tên tiếng trung của tôi, vậy nên đều gọi tôi là Phoenix. Đúng rồi, cậu tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-la-em/3087656/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.