Người này, giống như chui ra từ khe đá.
Không có bất cứ dấu vết gì…
Ở thành phố H, người mà ngay cả nhà họ Dư đều không điều tra được ngoại trừ dùng tên giả thì cũng chỉ còn một khả năng khác.
Có người đã động tay động chân với bối cảnh của Niên Tiểu Mộ.
“Cậu chủ, chúng ta chỉ điều tra được khoảng thời gian sau hai mươi tuổi của Niên Tiểu Mộ. Nhưng mà cái này không quá khác so với Phương Chân Y, học hộ lý ở trường, sau đó thi lấy giấy chứng nhận…” Trợ lý báo cáo toàn bộ những gì đã điều tra được về Niên Tiểu Mộ cho Dư Việt Hàn, không bỏ sót dù chỉ một chữ.
So sánh với Phương Chân Y, Niên Tiểu Mộ không khoa trương như cô ta.
Lời đồn về cô trong trường học cũng rất ít, giống như bỗng nhiên xuất hiện chỉ để thi lấy giấy chứng nhận rồi lại biến mất…
Dư Việt Hàn ngồi trên ghế, ngón tay thon dài gõ xuống cạnh bàn.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu tiên anh gặp Niên Tiểu Mộ trong bệnh viện…
Trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống.
Ba từ này, rất chuẩn xác để miêu tả cô.
Đôi mắt lấp lánh thuần khiết, nhìn không ra một chút tâm cơ*.
*Tâm cơ: trong lòng có nhiều mưu kế tính toán để đạt được mục đích mong muốn.
Nhưng khi bị anh nghi ngờ là không có tư cách chăm sóc Tiểu Lục Lục, cô lại để lộ ra tính cách quật cường không chịu thua, thật sự khiến anh có chút ngoài ý muốn.
Mắt Dư Việt Hàn rơi xuống báo cáo vụ tai nạn giao thông kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/528/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.