Sau này chỉ cần vừa nghe thấy tên anh, cô sẽ chạy thật xa, như vậy sẽ không chọc tới anh và tự chuốc họa vào người nữa.
Niên Tiểu Mộ hạ quyết tâm, sau đó vẫn bám lấy cửa, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng, cô mới thở hắt ra.
Mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Niên Tiểu Mộ định đi rót cho mình ly nước liền thấy Phương Chân Y bưng một cái khay ra khỏi phòng bếp.
Thấy cô, Phương Chân Y lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt không còn phẫn hận như trước mà lại lộ ra một chút hoảng sợ.
“Sao cô lại ở đây?” Niên Tiểu Mộ nhíu mày, ánh mắt đảo qua chai rượu vang đỏ trong khay của cô ta, nghi ngờ hỏi.
Chẳng phải Phương Chân Y đã bị đuổi rồi sao? Đáng lẽ lúc này cô ta phải thu dọn đồ đạc của mình để rời khỏi biệt thự nhà họ Dư chứ?
Vậy mà vẫn còn tâm trạng để uống vang đỏ ư?
“Tất nhiên là cô muốn tôi lập tức rời khỏi đây rồi. Sao nào? Quản gia bảo tôi mang rượu cho anh Hàn, tiện thể tạm biệt anh ấy, cô ghen tỵ à?” Mắt Phương Chân Y híp lại, vẻ mặt ngạo mạn, tiến lên hai bước, chặn lại đường đi của Niên Tiểu Mộ.
“Cô cẩn thận một chút, nếu chẳng may làm đổ rượu người ta tặng anh Hàn, có bán cô cũng không đủ tiền đền đâu!”
“…”
Bây giờ đối với Niên Tiểu Mộ, ba chữ “Dư Việt Hàn” đã trở thành bóng ma tâm lý của cô, vừa nghe thấy là rượu của anh thì lập tức tránh sang một bên.
Chờ cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Phương Chân Y lên tầng, cô mới vỗ trán một cái.
Mới bị Dư Việt Hàn hành hạ một ngày mà đã sợ rồi, đúng là không có tiền đồ gì cả!
Niên Tiểu Mộ bĩu môi, vào bếp rót nước uống.
Ánh mắt xẹt qua quầy rượu, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên vẻ mặt của Phương Chân Y khi thấy cô.
Người phụ nữ này, mỗi lần thấy cô đều như thấy kẻ thù giết cha, vậy mà vừa rồi lại “ôn hòa” như thế, chỉ mỉa mai cô hai câu liền rời đi.
Nếu cô nhớ không lầm, sáng nay, khi nghe thấy mình bị đuổi, Phương Chân Y còn ước gì được lột da cô.
Không thích hợp.
Chắc chắn có chỗ nào đó không thích hợp!
Niên Tiểu Mộ cắn môi, vừa cầm cốc nước vừa ra khỏi phòng bếp.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Phương Chân Y uy hiếp cô phải rời khỏi biệt thự nhà họ Dư lúc trước…
Cô ta rõ ràng không phải vì chăm sóc Tiểu Lục Lục mà đến phỏng vấn làm hộ lý ở nhà họ Dư.
Mục tiêu của cô ta là… Dư Việt Hàn!
Một suy nghĩ lớn mật chợt lóe lên trong đầu cô.
Niên Tiểu Mộ đặt ly nước lên mặt bàn, xoay người chạy lên tầng.
Cô chạy một mạch tới trước cửa phòng Dư Việt Hàn, vừa định giơ tay gõ cửa, liền phát hiện cửa phòng để mở…
Thân hình cao lớn của Dư Việt Hàn lười biếng ngồi trên ghế sofa, hai chân thon dài vắt chéo.
Khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng hơi nghiêng về một bên, đôi mắt đen và sâu thẳm, khí chất cao quý bao phủ toàn thân anh.
Anh cầm một ly rượu vang đỏ, không chút để ý lắc lắc, không biết đã uống chưa.
Trong khoảnh khắc này, trái tim của Niên Tiểu Mộ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa định mở miệng bảo anh đừng uống lại thấy Phương Chân Y đang đứng sau lưng đấm bóp cho anh…
“Anh Hàn, lực độ này được chưa ạ? Anh có thích không?” Giọng nói nũng nịu của Phương Chân Y vang lên, thực sự khiến người ta buồn nôn.
Dư Việt Hàn không đẩy cô ta ra, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “Ừm.”
Dù cho chỉ có một chữ, nhưng đối với người mà từ trước tới nay vốn lạnh lùng như anh cũng coi như là hiếm có rồi.
Điều này như khuyến khích Phương Chân Y, bàn tay của cô ta chậm rãi rời khỏi vai anh, trượt dần xuống ngực anh…
Niên Tiểu Mộ thấy cảnh này, tròng mắt lập tức co lại.
Ngực như bị thứ gì đó đè nặng, cứ thấy nghèn nghẹn.
Mất công cô lo lắng chạy tới, sợ anh bị Phương Chân Y tính kế.
Hiện tại xem ra, là cô đã xen vào chuyện của người khác rồi.
Niên Tiểu Mộ khẽ cắn môi, vừa định xoay người rời đi liền nghe thấy Phương Chân Y đột nhiên hét lên một tiếng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]