Niên Tiểu Mộ, “…”
Hóa ra anh đặc biệt gọi cô vào phòng làm việc là vì chuyện này.
Nên nói thật hay là nói một lời nói dối đầy thiện ý đây?
Niên Tiểu Mộ rối rắm một lúc, bắt gặp đôi mắt đen u ám của người đàn ông nào đó, cô quyết định, để an toàn thì tốt hơn hết là nên nói thật.
“Khi bà ấy bảo tôi cài cái kẹp tóc lên cho bà ấy, tôi vừa cầm lên liền có cảm giác khác thường, hình như nó nặng hơn những chiếc kẹp tóc kim cương khác. Hơn nữa độ sáng cũng không đúng, cho nên lúc đó tôi mới cố ý liếc thêm mấy cái.” Niên Tiểu Mộ bình tĩnh kể lại.
Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ tốt bụng nhắc nhở một tiếng.
Nhưng mà rõ ràng Trình Tú Lộ đang nhằm vào cô, khiến cô tới biệt thự nhỏ, không chừng còn có chuyện xấu gì nữa.
Cho nên lúc ấy cô không nói gì.
Cũng bởi vì như vậy, nên hôm nay cô mới không bị coi là kẻ trộm cắp.
“Cô có hiểu biết về kim cương?” Dư Việt Hàn nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng.
Một người bình thường sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với trang sức có giá trị.
Hơn nữa kim cương này còn được nạm trên chiếc kẹp tóc, cô chỉ dựa vào cảm giác, đã có thể nhận thấy bất thường.
Chuyện này chỉ có thể nói, cô thường xuyên được chạm vào những loại trang sức đắt tiền nên mới có thể tạo thành thói quen chỉ sờ thôi cũng biết.
Nhưng người như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867623/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.