Trình Tú Lộ bị châm chọc đến nghẹn họng, sắc mặt muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi, không đợi Dư Việt Hàn mở miệng đuổi đi, bà ta đã ủ rũ cụp đuôi bỏ về.
Chẳng buồn dòm ngó đến chiếc kẹp tóc của mình còn nằm trên bàn.
Niên Tiểu Mộ ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập ý cười, cô rất muốn cười to thành tiếc nhưng thoáng thấy Dư Việt Hàn còn ở phòng khách, cô không dám làm liều.
Nghĩ một lúc, cô cung kính mở miệng, “Cậu chủ, nếu không có việc gì, vậy tôi…”
“Cô theo tôi đến phòng làm việc.”
Dư Việt Hàn lạnh lùng ngắt lời cô, lướt qua cô, thong thả bước lên tầng.
Niên Tiểu Mộ còn sững sờ tại chỗ, bóng dáng tôn quý của anh đã biến mất ở góc cầu thang.
Quản gia đứng cạnh vội vàng thúc giục, “Niên Tiểu Mộ, cậu chủ gọi cô kìa, còn không mau đi đi!”
Niên Tiểu Mộ, “…”
Hóa ra không phải cô bị ảo giác, đúng là anh thật sự gọi cô?
Chẳng lẽ anh vẫn không tin cô không trộm cái cặp tóc kia?
Niên Tiểu Mộ đầy một bụng suy đoán, mím môi, chậm rì rì đi lên tầng.
Đi đến cửa phòng làm việc, phát hiện cửa chỉ khép hờ chứ không đóng.
“Cậu chủ, tôi vào đây.” Cô hô một tiếng mới nâng tay đẩy cửa đi vào.
Mới vừa đi vào, cả người liền ngây ngẩn.
Dư Việt Hàn ngồi trước bàn làm việc, bàn làm việc được làm bằng gỗ, toát lên vẻ cổ xưa, làm dịu đi sự lạnh lẽo trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867622/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.