Mắt của anh có thể nhìn xuyên tường à? Sao biết là cô ở bên ngoài được?
Niên Tiểu Mộ chợt thấy căng thẳng, đưa tay đẩy cửa ra, “Quản gia nói anh bế Tiểu Lục Lục…”
Cô vừa bước vào phòng, liền lên tiếng.
Phòng ngủ chính rất lớn.
Căn phòng được trang hoàng theo phong cách Địa Trung Hải, đơn giản nhưng không mất cao quý như phòng làm việc của anh, khiến người cảm giác được vị thế của anh, tôn quý không thể với tới, vô hình áp bách người khác.
Cũng không biết có phải là vì chén canh kia hay không mà bây giờ cô ở trước mặt của anh, luôn cảm thấy bản thân thấp hơn một bậc, thế nào cũng không thể đứng thẳng lên được.
Dư Việt Hàn đứng trước ghế sofa trong phòng ngủ, trong tay cầm một con búp bê, đang chơi với Tiểu Lục Lục.
Con búp bê màu hồng phấn trong tay anh, một sự kết hợp chẳng hài hào chút nào.
Nhưng trên khuôn mặt của anh lại không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.
Khi anh nhìn cô, ánh mắt lạnh đến thấu xương…
“Cô có nhớ là cô tới đây để chăm sóc Tiểu Lục Lục không?”
Niên Tiểu Mộ, “...”
“Tôi nhớ là tôi đã nói với cô, cho dù là một tấc thì cũng không được rời khỏi Tiểu Lục Lục, nhưng cô vừa mới đi đâu?” Dư Việt Hàn buông con búp bê trong tay ra, thân hình cao lớn đi tới trước mặt cô, con ngươi sẫm màu, giống như một hồ nước sâu.
“Bà chủ bảo bà ấy đi đứng bất tiện, bảo tôi dìu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-deu-vi-em/2867613/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.