Có lẽ là khí thế lạnh nhạt, sắc bén lại khó gần của Lâm Mộ Đông quá rõ ràng, cũng có thể là truyền thuyết của anh vào mấy năm trước khiến người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật. Đám phóng viên không một người nào dám ngăn cản nữa, lặng ngắt như tờ mà đưa mắt nhìn vị huấn luyện viên Lâm đến thay băng keo cá nhân dắt theo cô gái nhỏ đội y vượt qua dòng người, rồi đi mất không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Diện tích của sân vận động Busan không nhỏ, tiếng ồn ào huyên náo ở phía sau dần dần bị vứt lại, trong hành lang lại khôi phục trạng thái an tĩnh mang theo chút vang vọng.
Diệp Chi đi theo sau lưng Lâm Mộ Đông, cô chuyên tâm bước từng bước chân.
Lối đi của sân vận động rất phức tạp, mỗi khi cô rẽ qua một lối rẽ đều phải ghi nhớ cẩn thận một hồi, nếu không khi bất cẩn sẽ rất dễ bị lạc đường. Vừa rồi lúc chạy trốn phóng viên, trong đầu cô ngoại trừ những tuyến đường linh tinh lộn xộn ra, gần như không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Hiện tại càng không cần phải suy nghĩ.
Cô gái nhỏ đối với năng lực nhớ đường của huấn luyện viên Lâm là vô cùng tin tưởng, cô chỉ việc yên tâm mà đi theo phía sau bóng lưng anh tuấn cao thẳng, đuổi theo bóng dáng của Lâm Mộ Đông một đường đi về phía trước.
Rẽ qua vài chỗ ngoặt, thân ảnh ở trước mặt bỗng nhiên gần kề phóng đại lên. Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, trước mặt liền đâm vào lồng ngực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-danh-het-cho-em/1031714/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.