Xe buýt khẽ lắc lư rồi dừng lại, không nhanh không chậm mở cửa xe ra.
Huấn luyện viên Lưu người bị đội trưởng Sài thúc giục xông pha gió tuyết ra đây đón người chạy lên vài bước, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên tầm mắt xuyên qua lớp kính, bà kinh ngạc nhìn chăm chăm vào hai người đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Sau đó lại chần chừ, từng bước từng bước giật lùi lại quay về chỗ cũ.
Huấn luyện viên Lâm của bọn họ có thể thật sự có một người anh em ruột.
Người anh em ruột này còn biết cười nữa.
Lưu Nhàn dùng sức dụi dụi hai mắt, nơm nớp lo sợ mà lôi điện thoại ra, gửi liên tiếp cho Sài Quốc Hiên vài dòng tin nhắn.
Ánh đèn trong xe sáng bừng lên, tiện cho hành khác thu dọn lại vật tùy thân xuống xe. Lâm Mộ Đông tiện tay cầm khăn choàng cổ vừa mới cởi xuống của cô gái nhỏ đưa qua, anh xoay đầu qua muốn nói chuyện, động tác chợt nhẹ nhàng dừng lại.
Ánh mắt của Diệp Chi rơi lên trên người anh, con ngươi sạch sẽ sáng quắc lên, ánh sáng vụn vặt ở đáy mắt lấp la lấp lánh, trông như một viên đường nhỏ đang nhảy múa, vui vui vẻ vẻ bổ lên người anh.
Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người, chậm rãi hồi hồn.
Đã quá lâu chưa có những lúc an ổn như thế này, anh gần như không thể kịp thời nhận ra sự khác biệt của bầu không khí, nhưng thân thể đã ý thức trước giao thác ra sự tín nhiệm, toàn bộ đều buông lỏng xuống.
Thậm chí bản thân anh đã không còn nhớ……lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-danh-het-cho-em/1031713/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.