Lưu Nhàn nhịn không được trừng lớn mắt.
Bánh nếp chỉ mềm mại được bao bởi bọc ni lông màu tím nhạt gói vào túi giấy, để trong hộp súng đen kịt, nằm bên cạnh một đống phụ kiện mà khí phách của chúng tỏa ra bốn phía, đó là các bộ phận của súng.
Hai phong cách này hoàn toàn khác biệt.
Lâm Mộ Đông lúc nào cũng giống như có thể nhặt lên những bộ phận đầy lạnh lẽo kia, ghét bỏ mà cầm một góc bánh lên, sau đó lạnh lùng vứt hết mớ bánh nếp chỉ ra một góc của hộp súng.
Hơn phân nửa là do Diệp Chi đặc biệt mua để làm quà cảm ơn Lâm Mộ Đông, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của cô. Lưu Nhàn sợ Lâm Mộ Đông từ chối quá thẳng thừng, vừa định mở lời giải vây, thì Lâm Mộ Đông lại đứng dậy.
Diệp Chi ngẩng đầu nhìn.
Huấn luyện viên Lâm bình thường rất kiệm lời trầm mặc đứng đó, vẫn chẳng có phản ứng gì đặc biệt, rủ mắt nhìn cô một cái, lấy tay đóng hộp súng lại.
Âm thanh không nặng không nhẹ, hơi súng đầy bá khí được hộp súng đen tuyền kia đóng chặt lại bên trong. Bánh nếp chỉ mềm mại kia cũng bị đóng lại trong đó.
Diệp Chi chớp chớp mắt. Đuôi mắt thanh tú của cô nhẹ cong lên, ánh nắng ngày đông mờ nhạt chiếu xuống, nhẹ nhàng dừng lại trên hàng lông mi cong dài của cô.
Việc cảm ơn lần này không tệ chút nào, Diệp Chi ngẩng mặt, nghiêm túc mở lời với anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Cảm ơn huấn luyện viên Lâm.”
Lưu Nhàn đã bỏ cuộc với việc tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-doi-con-lai-danh-het-cho-em/1031696/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.