Một lúc lâu, ta mới từ trong suy tư tỉnh táo lại, nhìn huyệt động sâu không thấy đáy trước mắt một chút, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhắm hướng Khoa Nhĩ - Lam Địch biến mất khi nãy phóng vút đi.
Cuộc chiến đấu vừa rồi cũng không có hao tổn công lực của ta nhiều lắm, ngược lại còn khiến cho khả năng điều khiển thánh kiếm của ta càng sâu thêm một tầng. Nếu vừa rồi xuất hiện chính là tam đại yêu chủ, sợ rằng ta sẽ không được dễ dàng như vậy. Bọn chúng chỉ cần tùy tiện một người ra tay, sợ rằng ta cũng không thể ứng phó. Yêu tộc đã chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu, xem ra, thời gian rất gấp gáp, ta phải mau chóng tiếp nhận truyền thừa của quang thần mới được. Sợ rằng yêu vương sắp khôi phục tại nhân gian.
Ta bỏ mũ ra, chải lại mái tóc dài sau gáy (điệu quá nhỉ!!!),bây giờ đã không có cần phải giấu diếm thân phận nữa, ta nghĩ dù sao Khoa Nhĩ - Lam Địch bọn họ cũng sẽ phải thấy thôi!
Khi ta tới quan đạo là lúc Khoa Nhĩ - Lam Địch và mọi người cũng đang chờ ở đó. Khoa Nhĩ - Lam Địch vẻ mặt lo lắng, vừa thấy ta xuất hiện, nhất thời mừng rỡ đi lên đón. Thấy ta đầy những vết sẹo xấu xí, hắn không khỏi giật mình một chút. Ta cười khổ một tiếng, nói:
-Thấy kinh ngạc sao? Đây là chân diện mục của ta đó.
Khoa Nhĩ - Lam Địch mặt đỏ lên, nói:
-Ngươi không phải tên là Thập Bát sao?
Ta gật đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-chi-tu/3158901/quyen-11-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.