Chương trước
Chương sau
Lôi Vân thấy dung mạo xấu xí của ta, không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi:

- Nhị đệ, Tam đệ, vị này là…?

Chiến Hổ quay đầu, đến bên cạnh ta, đưa tay khoác lên trên vai ta, cười nói:

- Đại ca, hắn là huynh đệ kết nghĩa của ta.

Ta vừa định bắt chuyện với Lôi Vân, chợt phát hiện trước mặt phóng tới hai đạo hàn quang, ta trong lòng cả kinh, ma pháp lực trong cơ thể không tự chủ được phát ra một vòng bảo hộ màu vàng, ta kinh hãi phát hiện, hai đạo hàn quang vừa rồi xuất phát từ mắt của vị lão nhân ngồi ở thượng thủ.

Lão nhân mặc dù ngồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra vóc người uy mãnh, mặc mãng bào, yêu trát ngọc đái, trên đầu đội Bát Bảo tử kim quan, trên người tràn ngập khí phách vương giả. Hắn phát giác trên người ta phát ra vòng bảo hộ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thu hồi ánh mắt sắc bén lại. Quả nhiên có khí thế vương giả, chẳng trách có thể dạy được ba người con tài giỏi như thế.

- Ngươi có phải là truy nã phạm của Ngả Hạ vương quốc quang hệ ma pháp sư Trường Cung - Uy không?

Thanh âm của Thân Vương trầm hậu, mặc dù vẻ mặt hắn bình thản nhưng một khi mở miệng, tự nhiên toát ra một loại khí phách không giận mà uy.

Ta không ngờ vừa tới hắn đã nói ra thân phận của ta, ta nhìn Lôi Vân một chút, ưỡn ngực thi lễ, cung kính nhưng không khúm núm, nói:

- Ngài hảo, Thân Vương điện hạ, ta chính là Trường Cung - Uy của Ngả Hạ.

Chiến Hổ bổ sung

- Phụ vương, huynh đệ của con chính là ma đạo sư trẻ tuổi nhất của đại lục, sư phó của hắn là Địch sư phụ, viện trưởng của Ngả Hạ hoàng gia trung cấp ma pháp học viện.

Thân Vương hơi giận, nói:

- Ta hỏi ngươi sao? Chuyện ngươi lần trước chạy trốn có chưa tính sổ, đứng sang một bên cho ta, ta không phân phó thì không được tùy tiện ngắt lời

Chiến Hổ đại ca trước mặt Thân Vương quả thật như lời Thiểm Vân nói, tựa như một đứa nhỏ mắc lỗi, rụt ngay đầu lưỡi lại, đứng sang một bên, không dám lên tiếng.

- Trường Cung - Uy, chuyện của ngươi ta cũng nghe qua một chút, công văn của Ngả Hạ gửi cho ta đánh giá ngươi như thế này: vốn là ngút trời anh tài, thế nhưng vì tư tình để cho Ma tộc công chúa chạy thoát, tự cam đọa lạc, đặc thử truy nã.

Thiểm Vân thấy Thân Vương nói chuyện không thiện ý, vội vàng nói:

- Cha, Trường Cung không phải loại người này…

hắn còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc bén của Thân Vương cắt đứt.

Ta than nhẹ một tiếng, thong dong đáp:

- Nếu Thân Vương điện hạ có hứng thú, ta có thể nói ra kinh nghiệm của mình, do ngài nhận định ta phản bội loài người hay không, ta ở đây thề, nếu như có hư ngôn, nguyện chịu ngũ lôi oanh đính mà chết.

Thân Vương liếc mắt quét toàn bộ người ta một cái, ngữ khí ôn hòa, nói:

- Hảo, ngươi nói đi.

Ta hít một hơi, điều chỉnh tâm tư, chậm rãi nói:

- Chiến Hổ đại ca nói đúng, ta quả thật là ma đạo sư trẻ tuổi duy nhất của Ngả Hạ vương quốc. Cuộc đời ta rất thuận lợi, khi còn nhỏ gặp một vị hảo sư phụ, đã dạy cho ta nền tảng ma pháp rất tốt, sau lại thuận lợi thi đỗ hoàng gia trung cấp ma pháp học viện, cơ duyên xảo hợp lại bái làm môn hạ của Địch sư phụ, được lão nhân gia tất tâm dạy bảo, ma pháp của ta đột nhiên tiến bộ rất lớn. Rốt cục, ta lại tới hoàng gia cao cấp ma pháp học viện tiếp tục học tập, thuận lợi đạt tới cảnh giới ma đạo sư. Đối với ta mà nói, ta ở Ngả Hạ vương quốc quả là có tiền đồ nhưng rồi hiện tại lại luân lạc tới đây. Ta có thể nói rõ cho ngài, những lời Ngả Hạ vương quốc nói về ta đại bộ phận đều chính xác, ta quả thật đã yêu Ma tộc công chúa, cũng quả thật đã cứu nàng ra từ trong ngục. Nhưng ta cũng không phải tự cam đọa lạc, ta có lý do của ta, Thân Vương điện hạ, ngài hẳn là hiểu được. Ta từ bỏ tiền đồ tươi sáng của mình, chẳng lẽ chỉ vì cứu nữ nhân mình yêu sao? Nếu là như vậy, bây giờ ta cũng sẽ không đứng ở trước mặt ngài.

Thân Vương gật đầu, ý bảo ta tiếp tục nói xong.

Chiến Hổ ba huynh đệ cũng lẳng lặng nghe ta nói, trên mặt toát ra vẻ mặt khác nhau, Lôi Vân tò mò, Thiểm Vân bình tĩnh, yên lặng, Chiến Hổ đại ca thì chuyên chú.

Ta hắng giọng, nói tiếp

- Lúc đầu, ta và Chiến Hổ đại ca biết nhau ở Tu Đạt vương quốc, có thể nói không đánh thì không biết nhau, ta đi Tu Đạt là phụng mệnh Địch sư phụ đi ra ngoài lịch lãm, Tu Đạt là trạm thứ nhất của ta. Thân Vương điện hạ, hẳn là ngài biết Văn sư phụ của quý quốc kỵ sĩ học viện, ta đã từng làm đệ tử của người trong nửa năm.

Thân Vương nói:

- Việc này ta đã nghe Thiểm Vân nói qua, lúc ấy đội của bọn chúng bị thua dưới tay các ngươi.

Ta gãi gãi đầu, nói:

- Chỉ là may mắn mà thôi.

Thân Vương thanh âm biến đổi:

- Khi chiến đấu không có may mắn, nếu là sinh tử đại địch, thắng bại chỉ ở một ý niệm, hắn thất bại chính là thất bại, ngươi không cần phải khách khí. Nói tiếp, đó cũng không phải những trọng điểm cần đến của ngươi sao?

Ta mặt đỏ lên, nói:

- Vâng, ta tới Tu Đạt vương quốc chính là vì muốn tăng trưởng kiến thức và thông qua chiến sĩ tu luyện, tăng cường thể chất. Nhưng đó cũng không phải là mục đích cuối cùng của ta, mục đích của ta là muốn lấy được thánh kiếm trong truyền thuyết.

Nghe thế, Lôi Vân kinh hô lên một tiếng, hiển nhiên hắn vẫn chưa biết chuyện này, còn Thân Vương lại rõ ràng biết, thần sắc không hề thay đổi.

- Vì vậy, ta hẹn Chiến Hổ đại ca và mấy vị bằng hữu tại Tu Đạt, cùng nhau tới Lộ vương quốc đi tìm thánh kiếm hạ lạc ở nơi nào. Không biết chúng ta vận khí tốt hay là trời đã chọn chúng ta, thần khí hơn một ngàn năm không xuất hiện cũng bị chúng ta mấy người tìm được. Đồng thời, chúng ta còn gặp thần thức của vua của chư thần. Thần vương nói với chúng ta, đại lục sắp lâm vào một trường kiếp nạn, đó chính là sự khôi phục của yêu vương. Người thưởng cho bốn người chúng ta mỗi người một kiện thần khí, phân phó chúng ta phải hoàn toàn đánh bại phân thể của yêu vương trên đại lục. Nếu không, tất cả chủng tộc toàn bộ sẽ bị diệt vong. Việc này, Chiến Hổ đại ca hẳn là cũng đã nói cho ngài rồi.

Thân Vương gật đầu, nói:

- Ta đã nghe hắn nói qua, nhưng ngươi và hắn nói cũng quá hư vô mờ mịt, làm sao có thể khiến cho ta tin tưởng các ngươi đây? Chỉ bằng khôi giáp ma pháp sao? Ngươi phải biết rằng, chuyện này nếu là thật sẽ quan hệ đến lựa chọn của chúng ta.

Ta hai tay tạo thành chữ thập trước ngực, toàn thân đằng khởi quang diễm chói mắt, trước ngực phóng ra bạch quang, một thanh tiểu kiếm màu bạc xuất hiện trước người ta, hơi thở thần thánh nhất thời tràn ngập cả tòa nhà. Lôi Vân mau chóng đi lên bảo hộ trước người Thân Vương, hiển nhiên rất không tín nhiệm bộ dạng xấu xí của ta.

Ta cảm giác ma pháp lực trong cơ thể và đấu khí đều không ngừng hướng về thánh kiếm trước ngực chuyển hóa năng lượng hội hợp, khiến ta không hề mất sức để sử thánh kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.