Một tuần trôi qua rất nhanh chóng, sau nhiều ngày ăn dầm nằm dề ở bệnh viện, rốt cuộc Tinh Nguyệt cũng được đồng ý cho xuất viện. 
Quay trở lại căn biệt thự của Cố gia, nhìn nó vẫn chẳng có thay đổi gì mấy so với lần đầu bản thân tới. Từ tốn chậm rãi đi vào nhà chính, Tinh Nguyệt mệt mỏi ngồi thở dốc trên ghế sofa, mặc kệ Cố Triệu Xuyên đang vội vã chỉ huy đám người giúp việc xách hành lý về phòng cho cô. 
Cố Ngải Sa vừa thức dậy chưa lâu, thấy hình ảnh này trong lúc ăn sáng liền kinh ngạc hết sức, gấp gáp chạy ra hỏi cha mình: "Cha, xảy ra chuyện gì vậy? Đống đồ này cha đừng nói là của chị nhé? Không phải chị ấy sống riêng với chúng ta sao?" 
"Từ hôm nay Tinh Nguyệt sẽ đến ở cùng với hai cha con ta." Cố Triệu Xuyên hào hứng đáp, "Cẩn thận cái tay một chút, đồ của tiểu thư các người quý giá lắm đấy." 
Nghe xong lời ông ta nói, Cố Ngải Sa có cảm giác như sét đánh ngang tai, cuống cuồng xoay người trốn vào nhà bếp. 
Ả ta ngồi co rúm trong góc bàn ăn, từng ngón tay siết chặt vào lòng bàn tay đến nỗi móng bấm sâu vào da thịt suýt chảy máu. Ánh mắt vẩn đục với cái nhìn u tối đang liếc chằm chằm về phía cha và chị gái, nơi mà cách đây không lâu, ả đã nghĩ mình có thể chứng kiến sự sụp đổ của chị. Kế hoạch tinh vi tỉ mỉ với từng chi tiết được sắp xếp hoàn hảo cùng khéo léo chỉ để cha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3728059/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.