Dưới ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm mai, cô gái khẽ khàng mở mắt, lờ mờ nhận ra trần nhà trắng muốt đang hiện hữu trước mặt là của phòng bệnh. Tiếng máy móc chạy đều đều, cùng mùi cồn sát trùng thoang thoảng bao trùm khắp không gian khiến cô như lạc vào một thế giới mơ hồ giữa thực và ảo. Cơn đau âm ỉ chạy dọc khắp cơ thể, chẳng khác gì đang nhắc nhở cô rằng mọi thứ đã xảy ra không phải là một giấc mơ hoang đường. Những ký ức lẫn lộn bỗng chốc ùa về, từng hình ảnh chắp vá hiện dần lên trong tâm trí càng làm cô chóng mặt nhức đầu dữ dội hơn. 
Tinh Nguyệt chớp chớp mắt để lấy lại tỉnh táo, cố gắng cử động nhưng cảm giác yếu ớt đến lạ thường. Xung quanh vắng lặng tới nỗi không có nổi một bóng người, chỉ mỗi những vệt sáng hắt lên tường như đang an ủi làm bạn. Điều này khiến Tinh Nguyệt băn khoăn nhiều chút: [ Hệ thống, sao vắng thế kia? Chẳng lẽ ta đã cảm nhận sai việc Cố Triệu Xuyên bắt đầu bận tâm tới thân thể này rồi à? Không thể nào! ] 
[ Tất cả vẫn đang đi đúng theo kịch bản cô đã vạch ra rồi. ] Hệ thống buồn cười giải thích, [ Là do cô hôn mê suốt ba ngày ba đêm nên dẫn đến chuyện ông ta lo lắng thái quá, thành ra lúc này Cố Triệu Xuyên đang tất bật đi trao đổi thêm về tình hình bệnh án của cô ấy mà. ] 
[ À, vậy thì tốt. ] Nói xong liền im lặng rơi vào trầm mặc, từ từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3728058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.