Sau khi cười xởi lởi giải thích đủ điều với tên công tử bột kia, Cố Triệu Xuyên liền khó chịu ra mặt, nhức đầu trò chuyện cùng Tinh Nguyệt: "Mày nghĩ gì mà ăn nói kiểu đó với người ta vậy?" 
"Là gã làm phiền tôi trước chứ bộ?" Tinh Nguyệt chả hiểu ý ông ta cho lắm. Không lẽ phải vui cười hòa nhã với mấy kẻ bản thân ghét à? Giỡn chắc. 
"Dẫu vậy cũng nên trả lời lịch sự hơn xíu." Cố Triệu Xuyên hạ giọng dạy bảo, "Tao nhớ hồi trước mày có như này đâu, tên khốn nào dạy hư mày thế?" 
Tinh Nguyệt giả bộ kinh ngạc liếc xéo ông ta, tựa như đang tự hỏi ông cha hờ này phát ngôn ra câu gì ngu thế. Trừ người thân trong gia đình ra thì cô còn học hỏi từ ai được bây giờ? 
Cố Triệu Xuyên: ".............." Bằng cách nào đó lão lại có thể hiểu được ẩn ý trong cái nhìn này của cô con gái. 
Ông ta đứng đó, lặng lẽ quan sát con gái mình. Vẻ ngoài của cô vẫn thanh tú, mỹ miều như thuở nào, song có điều gì đó trong khí chất đã thay đổi, tinh tế nhưng không thể bỏ qua. Trước đây, nét đẹp của cô được phủ lên bởi sự dịu dàng, nhẹ nhàng như một làn gió mát, thế nhưng giờ đây, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên sự quyến rũ và kiêu sa, một phong thái quyền lực được hiển hiện rõ ràng. Trong lòng ông, xen lẫn niềm tự hào khi chứng kiến Tinh Nguyệt trưởng thành và tỏa sáng, là một nỗi bất an khó có thể tả. Sự chuyển biến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3728052/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.