Chương trước
Chương sau
Loạt ồn ào và náo động nơi phòng khách rốt cuộc kết thúc bằng sự xuất hiện của quản gia Ôn, gã đàn ông được cho là trung thành cũng như tận tụy nhất với Cố gia gia chủ.

"Tinh Nguyệt tiểu thư," Lão ta hơi cúi đầu, nhạt giọng nói, "Ông chủ đã đợi cô nãy giờ trên thư phòng, mong cô đừng chậm trễ."

Tinh Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn lão, cô thản nhiên bước qua Cố Ngải Sa để đi thẳng lên, bình tĩnh vứt lại một câu: "Là tự các ngươi làm mất thời gian của ta đấy chứ."

Cố Ngải Sa được quản gia đỡ dậy, tức tối mắng mỏ: "Chú nhìn con ả đó xem, thật là quá quắt vô cùng. Không biết dựa dẫm vào ai mà dám sỉ nhục tôi tới vậy, cứ đợi đó, cha nhất định sẽ trách phạt cô ta."

"Ngải Sa tiểu thư," Chưa để ả nói hết câu, quản gia Ôn đã nhẹ nhàng ngắt lời, "Cô nên nghỉ ngơi rồi."

Ả có chút giật mình, tinh ý nhận ra điều gì đó không đúng. Thu hồi lại ánh mắt toan tính của mình, Cố Ngải Sa giả vờ ngoan ngoãn, ngoài mặt xoay người trở về phòng nhưng trong lòng thì như phát điên phát dại.

Thư phòng riêng của Cố Triệu Xuyên nằm tách biệt trên lầu ba, sát bên nó là phòng ngủ của ông ta. Thông thường sẽ chẳng mấy ai được phép đặt chân đến nơi này nếu không có chuyện quan trọng. Người bị từ bỏ như nguyên thân hiển nhiên càng chưa từng đến.

Tinh Nguyệt lịch sự gõ cửa, song lại chẳng đợi đối phương cho phép đã hầm hầm mở cửa đi vào trong.

Cố Triệu Xuyên đang ngồi sau bàn làm việc, thấy cô không có phép tắc như vậy liền nhíu mày: "Mày thiếu kiên nhẫn tới thế à?"

"Ta là con người bận rộn, ai rảnh rỗi giống mấy người. Với cả điều này chẳng phải ta học từ ngươi đấy sao." Tinh Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta, lạnh lùng lên tiếng hỏi, "Chuyện ngươi nhắc tới là có ý gì? Tại sao lại liên quan đến một người ngoài như Cố Ngải Sa?"

Năm đó khi mang thai nguyên thân, Cố phu nhân đã nảy sinh ý định để lại toàn bộ tài sản cá nhân của bà cho cô con gái nhỏ. Theo di chúc được lập ra, đợi đến khi nguyên thân đủ 18 tuổi trên mặt pháp luật thì người giám hộ nhất định phải trao trả lại tận tay hết thảy những thứ thuộc về nàng ấy. Thế nhưng giữa đường lại xảy ra chuyện ly miêu tráo thái tử, Cố phu nhân cũng vì khó sinh mà chết, thành ra bây giờ Cố Triệu Xuyên đã nổi lòng tham, muốn lật lọng độc chiếm khối tài sản khổng lồ này.

Và bia đỡ đạn Cố Ngải Sa chính là sự lựa chọn tốt nhất.

"Tao biết nói điều này sẽ thiệt thòi cho mày. Nhưng dù gì Cố gia đã nuôi Ngải Sa nhiều năm tới vậy, tình cảm dành cho nó cũng không phải là dối trá. Vì vậy tao bảo mày đến là định hỏi ý kiến mày, có thể chia cho nó 50% số tài sản được không?"



Ông ta vừa dứt lời, Tinh Nguyệt đã bất tri bất giác cười thành tiếng.

Đột nhiên cô cảm thấy, Cố Triệu Xuyên quả thực chẳng xứng làm cha của nguyên thân, chẳng xứng làm chồng của Lục Phá Hiểu.

Nhớ đến bóng hình người phụ nữ cười dịu dàng như đóa hoa chớm nở dưới ánh bình minh trong khung ảnh được nguyên thân cất giữ cẩn thận, lòng căm ghét Cố Triệu Xuyên cùng với Cố gia của Tinh Nguyệt càng lúc càng lớn hơn trước.

"Ta chợt nhận ra một chuyện." Tinh Nguyệt nở nụ cười mỉm xinh đẹp động lòng người, cất giọng nói trong trẻo như tiếng lục lạc va chạm vào nhau cho Cố Triệu Xuyên nghe, "Hóa ra đeo tấm mặt nạ yêu vợ thương con lâu quá cũng có thể khiến ngươi lầm tưởng rằng chính mình cũng tốt đẹp như một người bình thường sao? Thiếu chuyên nghiệp quá đấy." Nói rồi liền dứt khoát đứng dậy rời đi, mặc kệ Cố Triệu Xuyên còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác.

"Sao mày dám??!! Mày nghĩ mình là ai hả con nhỏ hỗn xược kia? Mày nghĩ mình có đủ tư cách để phán xét cuộc đời tao ư? Cố Tinh Nguyệt, mày đứng lại đó cho tao? Cố Tinh Nguyệt, khốn kiếp!!!"

Nhưng lúc này Tinh Nguyệt đã đi xa, nhàn nhã bước trên con đường khi nãy đã dẫn lối cô đến chốn này.

[ Ký chủ, bên phía bác sĩ Đường Mục xảy ra chuyện rồi. ] Hệ thống bất ngờ thông báo.

[ Quân Ly Mặc tỉnh rồi à? ]

[ Đúng vậy! Hắn đang làm loạn lên để kiếm cô, còn tấn công cả bác sĩ nữa. May mà thân thủ Đường Mục không tệ, hai bên ngang sức ngang tài, tỉ số đang hòa nhau. ]

Tinh Nguyệt: "................" Sao chẳng có tên nào chịu buông tha cho cô vậy nhỉ? Bổn cung mất ngủ cả một đêm rồi đấy? Đã bao giờ ta phải chịu đựng tới mức này đâu cơ chứ? Lũ phiền phức!!!

\=\=\=\=\=\=

Còn chưa vào nhà đã bị tiếng cãi nhau của hai kẻ kia làm cho dây thần kinh giật giật, hên là xung quanh chỉ có mình căn hộ của cô chứa người sống nên chẳng sợ ảnh hưởng đến ai, chứ không công việc cần xử lý lúc này còn rối rắm hơn nữa.

Mệt mỏi quá, hay là hủy diệt hết đi.



Nhanh gọn kéo mạnh Quân Ly Mặc vứt sang một bên, Tinh Nguyệt vuốt vuốt tóc, ra lệnh đuổi khách: "Hôm nay rất đa tạ vì đã bỏ thời gian giúp ta trông coi hắn. Hiện tại không còn chuyện gì cần ngươi nữa, trước mắt cứ về đi. Với cả thay ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ của ngươi nhé."

Đường Mục hiểu ý chào tạm biệt, rất nhanh đã lủi khỏi bãi chiến trường vừa được y và bệnh nhân của mình tạo ra. Y đã nhìn ra, tâm trạng của Tinh Nguyệt đang vô cùng vô cùng kém. Mong là người kia có thể xoa dịu kịp thời, nếu không mọi thứ sau đó sẽ bất ổn lắm cho coi.

Tinh Nguyệt im lặng hít vào thở ra mấy hơi, kế tiếp chẳng nói chẳng rằng đi dọn dẹp toàn bộ đống đổ vỡ xung quanh. Vốn Quân Ly Mặc còn định ngồi thù lù ở đấy để tỏ ra giận dỗi, song thấy cô như vậy liền biết điều đứng dậy phụ giúp cô một tay. Chỉ là cả hai cứ mặc kệ bầu không khí đang dần trở nên trì trệ, không ai chịu nhường người kia để mà xuống nước trước.

Xong xuôi đâu vào đấy, Tinh Nguyệt như bị rút hết sức lực nằm nhoài lên ghế sofa, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên xanh xao phần nào, chứng tỏ sức khỏe cô đang rất kém.

Quân Ly Mặc chẳng hiểu điều ấy nói lên cái gì, thế nhưng hắn biết hiện giờ cô gái đang cực kỳ khó chịu. Suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng hắn đành chịu thua, rót cho Tinh Nguyệt cốc nước mát, mở lời: "Xin lỗi, là do tôi nghĩ không thấu đáo nên mất tự chủ. Cô đừng tức giận."

Tinh Nguyệt liếc hắn, nhìn chằm chằm trong chốc lát mới yếu ớt đưa tay ra cầm lấy cốc nước, thoải mái nhấp từng ngụm nhỏ.

"Đường Mục là con trai của bác sĩ ta quen lúc trước, tạm thời có thể tin tưởng." Cô chầm chậm giải thích, "Việc bỏ ngươi lại với hắn cũng là vạn bất đắc dĩ, ngươi bị sốt, lòng ta chẳng yên khi để ngươi ở một mình."

"Ừm! Cô đã đi đâu?"

"Ta về nhà, cha tìm ta vì chút chuyện liên quan về mẹ. À, bà ấy mất lâu lắm rồi."

Quân Ly Mặc gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Cơn mưa lớn đã tạnh, bầu trời quang đãng hơn hẳn. Tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, mối quan hệ của bọn họ là càng thân thiết hơn, như chồi non vươn mình, rồi chẳng mấy chốc sẽ biến thành cây đại thụ to lớn, mạnh mẽ.

...----------------...

Tác giả có lời muốn nói: Vốn mình cũng định giải thích nghĩa của "Ly miêu tráo thái tử" là gì nhưng cái điển tích của nó dài quá. Nên là nếu bạn nào đọc thấy khó hiểu thì chịu khó tra google giúp mình nha, mình xin lỗi rất nhiều vì sự bất tiện này ạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.