Ở bệnh viện suốt nửa tháng trời, Tinh Nguyệt rốt cuộc được cho xuất viện. Các vết thương trải dài trên người cô cơ bản đã lành hết, may mắn làm sao không để lại chút sẹo nào trên làn da trắng ngần ấy.
Và càng may mắn hơn nữa là sau khi Cố Triệu Xuyên tới làm trò khùng điên thì chẳng ai xuất hiện để ảnh hưởng đến quá trình dưỡng bệnh của cô nữa. Cũng không rõ là do lão già kia ra lệnh hay bọn họ lười tới, song dù vì lý do gì thì tốt nhất đừng lượn lờ trước mắt cô, nhìn mấy người Cố gia là cô đã khó chịu thôi rồi, là cái kiểu ghét ra mặt ấy.
Tiếng gõ cửa khiến động tác đang gấp quần áo của Tinh Nguyệt hơi dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục: "Mời vào!"
Người đến là một nữ bác sĩ đã không còn trẻ với mái tóc hoa râm được búi gọn sau gáy, gương mặt hiền từ ẩn đầy nếp nhăn biểu lộ sự từng trải. Đôi mắt sáng trong của bà luôn ẩn chứa sự thông thái uyên bác, vậy mà giờ đây lại ánh lên nét lo lắng khó giấu được.
Bà mặc chiếc áo blouse trắng quen thuộc, dáng người nhỏ nhắn nhưng vững chãi. Tay bà nhẹ nhàng cầm lấy hồ sơ bệnh án, trong khi ánh nhìn chăm chú hướng về phía bệnh nhân, thể hiện rõ sự quan tâm và mong muốn giúp đỡ. Ở bà toát lên vẻ phúc hậu và lòng tận tâm, khiến ai nhìn vào cũng cảm nhận được sự an tâm và ấm áp, như đang nhìn người mẹ thứ hai của mình vậy.
Bà ngập ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3728045/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.