Kim đồng hồ vẫn cứ mãi xoay chứ không bao giờ dừng lại, thầm lặng đi qua không biết bao nhiêu năm tháng. Nhìn vào những chiếc đồng hồ đã trở nên sờn cũ, người đàn ông không nhịn được mà khẽ thở dài trước chúng. Anh dừng lại bước chân trước cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ trầm, tượng trưng gõ lên ba cái rồi mới chậm rãi vặn tay nắm cửa, thản nhiên tiến vào bên trong. 
Trừ cánh cửa gỗ khác loài được dựng lên để ngăn cách hai nơi, thì bên trong căn phòng này cũng không khác gì bên ngoài cho lắm. Bốn bức tường vẫn là pha lê trong suốt được bao bọc bởi thứ kim loại không rõ tên, song không gian lại sáng choang dù chẳng có lấy một cái đèn. Thế nhưng trước những tia sáng chói mắt tới vậy lại chẳng hề đả động một chút nào đến cô gái đang nằm say giấc trên chiếc giường vô cùng êm ái. 
Có lẽ cô là sự khác biệt duy nhất ở chốn đây. 
"Tôi biết cô đã tỉnh." Người đàn ông hắng giọng, từ tốn lên tiếng, "Không cần giả vờ ngủ nữa." 
Một mảnh tĩnh lặng, không có ai đáp lại câu nói của người đàn ông. 
Nhưng anh vẫn một vẻ bình tĩnh như chẳng hề tức giận, tiếp tục nói: "Tinh Nguyệt, dù vì lý do gì đi chăng nữa, cô cũng nên tỉnh dậy rồi." 
Đôi tay trắng nõn của cô gái nhẹ nhàng cử động trên tấm chăn dày. Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không cố chấp nữa, ngoan ngoãn mở mắt ra, chống mình ngồi dậy. Tinh Nguyệt đánh giá người vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-anh-giua-thoi-khong/3728042/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.