Bây giờ là giữa trưa, mặt trời dần dần lên cao khiến ánh mặt trời càng chói chang, phàm nhân cũng rất khó có thể nhìn thẳng vào nó.
Giống như Cố Mộc Thanh lúc này đang đứng dưới ánh sáng mặt trời vậy, thần thái sáng ngời vô cùng, hơn hẳn tiên tử.
Mặc dù đạo bào màu cam nhạt đã che lấp dáng người của nàng đi, nhưng sự nổi trội của nàng không phải dùng áo bào liền có thể hoàn toàn che phủ đi được, dáng người có lồi có lõm, có thể tưởng tượng ở dưới lớp áo bào ẩn giấu một vóc ngươi yểu điệu như thế nào.
Một cánh tay mềm mại trông như ngó sen trắng như tuyết lộ ra ngoài ống tay áo, cái cổ bóng loáng ưu mỹ, cùng với một mái tóc mượt màu đen, vẻ nhu hòa phối hợp với sự tinh tế tỉ mỉ, mềm mại trơn mát như ngọc, thanh tao thoát tục, thật sự là tuyệt thế mỹ nhân.
Cảnh tượng đẹp đẽ này chiếu vào trong mắt Trương Tam, khiến cho thần sắc của y có chút hoảng hốt, mặt già đỏ lên, nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Thanh vẫn đứng ở bên trong bóng râm, không nhìn ra thần sắc có gì biến hóa, ánh mắt lạnh lùng quan sát cổ của cô gái trước mắt này.
Cô gái này có xinh đẹp hay không cũng không quan trọng đối với Hứa Thanh, đây chẳng phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đối phương, đệ tử hạch tâm mà hắn thấy ở trong chủ thành không nhiều lắm, cho nên hắn liếc mắt liền nhận ra, đối phương là người mà mấy tháng trước hắn gặp ở bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai/467815/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.