“Đến lúc đó, di vật của Huyền U Cổ Hoàng, phàm là thứ ngươi cần, các tộc
Vọng Cổ, ai dám không cho ngươi?”
Không biết là một câu nào khiến Ngô Kiếm Vu cuối cùng cũng hạ quyết
tâm. Trong mắt hắn lộ ra vẻ quả quyết, hắn cắn răng đồng ý việc này, sau đó
được Hứa Thanh gật đầu, Ngô Kiếm Vu cầm trứng, nhanh chóng rời khỏi phủ.
Cho đến khi đi đến nơi xa, trong mắt Ngô Kiếm Vu lộ ra một vệt chấp nhất,
hắn thì thào nói nhỏ.
“Sủng vật Thần linh….”
Hắn thở dồn dập, trong lòng dâng lên sự kiên định.
Giờ phút này, nếu sư tôn hắn năm đó ở đây, nhất định trong lòng rất phức
tạp, không nói nên lời tốt hay xấu.
Trên thực tế... Năm đó ở Thất Huyết Đồng, thiên kiêu đệ nhất phong này rõ
ràng là kiếm tu, lại bởi vì vật thu hoạch được trong một lần ngoài ý muốn, từ
đây thay đổi con đường. Thay đổi triệt triệt để để.
Mà bên trong Thượng Linh phủ, sau khi Ngô Kiếm Vu rời đi, Nhị Ngưu vỗ
trán một cái, trên đầu mọc ra một dây đằng màu xanh nhạt, vờn quanh hắn, rất
có linh tính.
“Tiểu A Thanh, đồ chơi này chính là bảo bối đó, cứ việc dung hợp cái kia
của ngươi đi. Chỉ cần chúng ta nuôi lớn nó, sau khi biến thành thể trưởng thành,
hì hì... Chúng ta sẽ lợi hại hơn nhiều.”
Ánh mắt Hứa Thanh rơi vào trên dây đằng, cảm nhận được vật này ẩn chứa
lực lượng kỳ dị, thế là hắn khẽ gật đầu, nâng dây đằng của mình xuất hiện trong
tay.
Sau khi trầm ngâm, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326286/chuong-2127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.