Hứa Thanh bản năng bắt đầu khẩn trương, thân thể bất tri bất giác hơi cứng
đờ.
“Bái kiến Tử Huyền thượng tiên.”
Hứa Thanh dùng giọng nói khàn khàn mở miệng.
Người tới, đương nhiên chính là Tử Huyền.
Chỉ thấy nàng đứng bên cạnh linh trì, mặt mày như được bút vẽ phác hoạ,
uốn lượn tinh tế, mắt phượng tựa như làn nước mùa thu ẩn tình, trong suốt sáng
tỏ, linh động rực rỡ.
Loại linh động và rực rỡ giữa lông mày này, làm người ta gặp một lần đã
khó quên.
Chỉ có nụ cười duyên dáng, đôi mắt đẹp trông mong này mới có thể hình
dung một hai.
Giờ phút này, đầu tiên, nàng quét qua trên người Hứa Thanh, sau đó ngắm
nhìn linh trì bên cạnh. Trong lúc đảo mắt qua, trong đôi mắt phượng có một vệt
dị dạng hiện lên, sau đó nàng ra vẻ như thường, cười khẽ mở miệng.
“Sao trông thấy ta, lại có vẻ rất mất tự nhiên vậy.”
“Chẳng lẽ là bởi vì nhiều năm không thấy, hay là nói Hứa Thiên Vương tại
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, có những phong cảnh huyễn lệ khác trên con
đường nhân sinh rồi?”
Tử Huyền ung dung mở miệng, vừa nói, vừa đi đến bên cạnh ao nước, cởi
giày, rồi ngồi xuống, một đôi chân ngọc trắng noãn thò vào trong nước, tạo nên
bọt nước ở đó.
Hứa Thanh im lặng, hắn cũng không biết nên nói chút gì, ngày bình thường
hắn vốn kiệm lời, bây giờ càng là như vậy.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nâng lên tay phải, lấy ra hơn mười cái hộp, đặt
trước mặt nàng.
Tử Huyền như cười như không, bàn tay ngọc vung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326284/chuong-2125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.