Nếu kẻ phàm tục thấy ắt sẽ cho rằng Thần linh đang tuần tra.
Mà trên đỉnh bà lão như Thần linh kia, có hai người đang khoanh chân ngồi.
“Tiểu A Thanh, vực này thế nào, ta nói với ngươi, nơi này có một truyền
thuyết.”
“Truyền thuyết, vào rất nhiều năm trước, có một con trâu thần đi ngang qua
nơi đây, rồi ngủ một giấc, mơ một giấc mộng đẹp, lúc tỉnh lại hắt hơi một cái,
thế là phun ra mộng đẹp, hình thành vô số sương mù, hóa thành tầng mây.”
“Từ đó về sau, mảnh đại vực này bèn xuất hiện Mộng Vân.”
Người nói chuyện là một thanh niên, tướng mạo phổ thông, duy chỉ có đôi
mắt sáng tỏ hơn hẳn bình thường. Đôi mắt đó thâm thúy, đồng thời lại như vòng
xoáy có thể cắn nuốt hết thảy.
Đầu tóc hắn rối bời, hình tượng cũng không tốt, nhưng một bộ trường bào
đỏ chót tươi đẹp kia khiến cho người này ngồi ở đó cực kì lóa mắt, rất loá mắt! Phảng phất bất cứ ánh mắt ngoại lai nào nhìn, đều sẽ lập tức bị hắn hấp dẫn.
Dù sao không chỉ có áo là màu đỏ, giày cũng thế, quần cũng như thế, chiếu
cả người hắn đỏ rực.
Mà nét mặt của người áo đỏ này rất đắc ý, đang ngạo nghễ mở miệng với
một người thanh niên khác bên cạnh.
Hình tượng của thanh niên bên cạnh tương phản với hắn, chỉ khoác áo xanh
bình thường, thoạt nhìn cũng không xa hoa, mà rất thanh lịch.
Nhưng dưới gương mặt tuấn mỹ tuyệt thế kia, dường như hết thảy mọi vật
trên thế gian, đều chỉ là vật làm nền trên người hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326244/chuong-2085.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.