“Còn có nửa cái cối xay kia, đồng nguyên với người bù nhìn này, nhưng
đáng tiếc nó sắp tiêu tán, nếu ngươi muốn, cũng có thể tặng kèm cho ngươi.”
Lời nói của tu sĩ Bạch Trạch dẫn đến sự chú ý của tu sĩ xung quanh, thế là
từng ánh mắt quét tới, cũng có một vài âm thanh giễu cợt vang lên.
Từ sau khi tiến vào phố chợ này, Hứa Thanh đã cảm nhận được ác niệm
trong quá nhiều ánh mắt, trong đó khinh miệt chiếm đa số.
Nhân tộc xuống dốc, khiến cho trong mắt cường tộc bây giờ, địa vị của
Nhân tộc không nói là ti tiện, thế nhưng sẽ không bị đặt trong lòng, muốn ức
hiếp thì cứ ức hiếp, muốn giết thì cứ giết.
Chỉ là cấm sơn trên đỉnh đầu Hứa Thanh lộ ra thân phận người tham dự
cuộc đi săn lớn, mới khiến cho người ta hơi coi trọng một chút.
Bởi vì tại thời điểm diễn ra cuộc đi săn lớn, chém giết giữa những người
tham dự là một trong số các quy tắc, nhưng người không có tư cách là không
thể ra tay.
Đối với lời giễu cợt và ánh mắt xung quanh, nét mặt Hứa Thanh bình tĩnh
như trước, hắn lắc đầu, quay người muốn đi.
Giá tiền này, hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận.
Mắt thấy Hứa Thanh muốn đi, tu sĩ Bạch Trạch kia dùng sức bóp người bù
nhìn, nhưng lúc này đây, người bù nhìn cắn răng, cố gắng khắc chế mình không
kêu thảm thiết.
“Khá thú vị.”
Tu sĩ Bạch Trạch cười cười, nhìn Hứa Thanh rời đi, híp mắt lại. Con mắt thứ
ba trên trán hắn lộ ra một vệt sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326058/chuong-1899.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.