Nói đến đây, Đội trưởng thở dài.
“Năm đó ta từng mặc sức tưởng tượng, nếu mặc Tử Kim Huyền Thiên giáp,
đạp trên Cửu Lê thú, vừa ăn thịt Quỷ Xa, vừa khí thế như hồng trở lại Nhân tộc,
người khác trông thấy nhất định sẽ rung động. Đáng tiếc đáng tiếc, đều do con
mẹ già kia!”
Đội trưởng cắn răng, nói thầm mấy câu.
Hứa Thanh không nói chuyện, hắn biết con mẹ già trong miệng Đội trưởng
là ai…
Còn lời đối phương miêu tả về Nhân tộc như vậy, Hứa Thanh có cái nhìn
khác biệt. Hắn cảm thấy mặc thành như thế về Nhân tộc, có thể khiến người
khác rung động, đồng thời cũng khó tránh khỏi sẽ có khả năng nhất định,
chuyển dời thù hận của một bộ phận tộc đàn.
Nhưng Đội trưởng vui vẻ là được rồi, Hứa Thanh không đi quấy rầy tiếc
nuối của hắn. Vừa muốn hỏi câu khác, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, nét mặt
Hứa Thanh biến đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời Huyền
Thiên tướng rời đi.
Nơi đó phong lôi lóe sáng, từ xa mà đến, trong chốc lát đã kinh thiên động
địa, đinh tai nhức óc, tiếng nổ không ngừng.
Bầu trời cũng xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, hình thành từng khe hở lít nha lít
nhít, giống như một tấm gương bị đánh nát nhưng còn chưa tách ra.
Giữa lúc mây mù bỗng nhiên bị xé rách, một âm thanh thê lương truyền đến
từ hư vô. Những nơi âm thanh này đi qua như có lực lượng xuyên kim liệt
thạch, bén nhọn đến cực hạn, nhấc lên cả gió lốc.
Mặt đất run rẩy, Huyền Nguyệt phường giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326056/chuong-1897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.