Ánh mắt Vân Phàm Tử lộ ra vẻ âm trầm. Hắn hừ lạnh một tiếng, cất bước đi
về phương hướng phân thân của mình tử vong.
Cùng lúc đó, tại phương hướng hắn đi đến, trên bầu trời cách ngoài mấy
vực, Hứa Thanh và Đội trưởng đang đi về phía trước.
Trên đường đi, nét mặt Đội trưởng chua chua, thỉnh thoảng hắn lại nhìn về
phía Hứa Thanh, không nói một câu.
Ngay từ đầu, Hứa Thanh còn bình thường, nhưng bị nhìn một lát, hắn lại hơi
bất đắc dĩ, bèn lấy ra một quả quýt từ trong túi trữ vật, ném tới.
“Đại sư huynh, ngươi ăn quýt không?”
Đội trưởng bản năng nâng tay đón lấy, nhưng nghe xong lời này, nỗi chua
xót dưới đáy lòng cũng không nén được nữa, hắn nghĩa chính nghiêm từ mở
miệng.
“Tiểu A Thanh, thân là nam nhân, phải dựa vào thực lực của bản thân, ỷ lại
nữ nhân thì tính là hảo hán gì. Dáng dấp anh tuấn chẳng lẽ có thể coi làm cơm
ăn sao.”
Hứa Thanh nghe vậy, uốn nắn một chút.
“Nàng không phải nữ nhân, nàng là thượng thần.”
Đội trưởng thở sâu, khinh thường mở miệng.
“Thượng thần có gì ghê gớm chứ, lão tử cũng từng ‘làm’ thần rồi, chỉ như
vậy đi.”
Hứa Thanh nghe thấy câu hổ lang chi từ này, chỉ có thể im lặng.
Mà sự chua xót của Đội trưởng hiển nhiên vẫn còn, cho nên trên con đường
phía sau, hắn còn thỉnh thoảng thốt ra một vài lời nói kinh thiên động địa...
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, nửa tháng trôi qua.
Nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Thanh
và Đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326054/chuong-1895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.