“Không sao, lần tiếp theo gặp được, chơi chết là được.”
Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng, quay đầu nâng tay phải, lại nhẹ nhàng
nâng lên cấm sơn huyết sắc bên cạnh.
Ngọn núi nổ vang, mà Tiểu Ảnh bây giờ cũng đã lan tràn toàn bộ cấm khu.
Theo động tác của Hứa Thanh, nó cũng bắt đầu lần bộc phát cuối cùng, điên
cuồng cắn nuốt.
Cấm khu chấn động, tiếng kêu rên dần dần yếu ớt, cảm giác bài xích chậm
rãi giảm xuống.
Phóng mắt nhìn lại, hình thái của mảnh cấm khu này càng lúc càng mờ nhạt,
càng ngày càng mơ hồ, vị trí biên giới đã hoàn toàn biến mất.
Nhưng tốc độ này cũng không phải quá nhanh, Hứa Thanh không kiên nhẫn,
tản ra sợi hồn, thêm sức cho Tiểu Ảnh.
Trong quá trình này, Đội trưởng cũng chỉ nhìn, có hơi bất ngờ, nhưng cũng
không hỏi, bởi vì giờ phút này, hắn đang dốc sức tiêu hóa huyết nhục của Viêm
Nguyệt, tìm kiếm phương pháp có thể tách rời thân thể truyền tống.
Cho đến hai canh giờ sau, Tiểu Ảnh kết thúc cắn nuốt.
Tất cả mọi thứ bên cạnh Hứa Thanh và Đội trưởng đã trống rỗng.
Chỉ có ngọn núi kia, lẻ loi trơ trọi, trôi nổi trên mặt đất một thước.
Cả cấm khu đã biến mất! Mặt đất một mảnh màu xám.
Trong màu xám này, có một cụm bóng đen đang nhúc nhích như dòng sông,
kéo dài về hướng Hứa Thanh. Cuối cùng, sau khi trở về dưới chân Hứa Thanh,
nó truyền ra một tiếng ợ vì no nê, rồi phun ra một ngọn lửa màu nâu to bằng
móng tay.
Ngọn lửa này trôi nổi phía trước Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326053/chuong-1894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.