“Mà ngươi cũng bởi công đức như vậy, cảm ngộ thần thông bên trong Tiên
Nguyên, nhất ẩm nhất trác, đây là nhân quả.”
“Như vậy hiện tại, ngươi còn có gì muốn hỏi không?”
Hạ Tiên cung chủ rõ ràng nói nhiều hơn trước đó một chút, hiển nhiên trong
đó sự thưởng thức đối với Hứa Thanh, là nguyên nhân chủ yếu.
Hứa Thanh trầm ngâm, ánh mắt rơi vào chín bức họa trên bệ thờ.
“Cung chủ, vãn bối muốn biết được, các tiền bối Hạ Tiên khai sáng đại lục
Vọng Cổ, dâng lên Thiên đạo năm đó, bọn họ đi đâu rồi, mà từ khi Thần Linh
tàn diện xuất hiện đến nay, bọn họ vì cớ gì lại không trở về?”
Giọng nói của Hứa Thanh tung bay trong miếu cổ, đáp lại hắn là một tiếng
than khẽ của Hạ Tiên cung chủ.
“Không có ai biết vị trí chính xác hiện giờ của sáu vị Hạ Tiên kia, Hạ Tiên
cung bên trong trong ghi chép, chỉ để lại một đoạn tin tức.”
“Bọn họ, có người đi chỗ sâu trong Hoàng Thiên, có người dưỡng thương
tại Hậu Thổ, còn về cụ thể, ta cũng không biết.”
“Thời gian, đã quá lâu quá lâu rồi.”
Trong âm thanh của Hạ Tiên cung chủ ẩn chứa một chút cảm xúc đặc biệt.
Sau khi nói xong, bóng dáng nàng từ từ mờ đi, tiểu hồ điệp bên cạnh, phát hiện
ra sự suy sụp của sư tôn, thế là cũng bắt đầu mơ hồ theo.
Hứa Thanh im lặng, hắn biết, mình phải rời khỏi rồi.
Thế là hắn cúi đầu một lần nữa, quay người đi về phía cửa miếu cổ. Trước
khi sắp bước ra, hắn quay đầu lại, liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326031/chuong-1872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.