Hạ Tiên cung chủ than nhẹ, bàn tay như ngọc trắng nâng lên vung đi, ba bức
họa còn sót lại, cùng nhau hiển lộ trong mắt Hứa Thanh.
Ba bức họa này có chút sắc lụi bại, vị thứ nhất là nữ tử, tóc đen như suối, da
thịt trắng hơn tuyết, dáng người uyển chuyển, lụa mỏng phiêu dật, lộ ra mấy
phần khí tức xuất trần thoát tục, môi như điểm son, phác hoạ ra một dung nhan
tuyệt mỹ.
Nụ cười của nàng là đẹp nhất trong tất cả các bức họa, tươi đẹp động lòng
người. Có lẽ khi còn sống nàng cười một tiếng, nhất định như ánh nắng ngày
xuân, khiến người ta như tắm trong gió xuân, nhưng tiếc là bây giờ đã qua đời.
Một vị khác là thanh niên, tướng mạo bình thường, chỉ có ánh mắt thâm
thúy, trên mặt khắc đầy dấu vết năm tháng, bộ đạo bào cổ xưa trong gió, tay áo
phất phới, giống như muốn theo gió mà đi.
Một vị cuối cùng, hình ảnh trống quá nửa, dù được Hạ Tiên cung chủ bày ra,
bóng dáng cũng mờ mịt, trong lúc mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy, đó dường như là
một ông lão.
Dù không thể nhìn rõ thân hình, nhưng vận vị đến từ bức họa này, vẫn ánh
vào cảm giác của Hứa Thanh. Hắn phảng phất trông thấy một ông lão nâng tay
chèo chống bầu trời đổ sụp, giống như một ngọn núi cao, cho người ta một loại
cảm giác không cách nào rung chuyển.
“Vị cuối cùng này, không kịp lưu lại hình ảnh xác phàm, chỉ có thể lưu lại
khí tức trước lúc vẫn lạc.”
Hạ Tiên cung chủ ngẩng đầu lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326026/chuong-1867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.