Thời khắc âm thanh bay bổng, nữ tử nâng tay phải lên, hơi chỉ về hướng bức
thứ nhất trong chín bức họa được cung phụng phía sau ngọn nến trên bàn.
Ngay lập tức, cảm giác mông lung trên bức họa kia bắt đầu tiêu tán, bóng
dáng trong bức tranh dần dần rõ ràng.
Đó là một ông lão, thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, khí chất thô kệch,
tay cầm một cây gậy chống màu vàng kim, chất liệu... Là xương.
Đây không phải là xương cốt bình thường, mà là xương cốt Thần linh.
Dù chỉ là hình ảnh, cũng có khí tức kinh người, mang đến cho Hứa Thanh
cảm giác, xương này vượt trên cả Xích Mẫu! Mà rõ ràng là bức họa đứng im, nhưng cả người ông lão này lại trông như
đang cất bước tiến lên, như đạp trên đám mây, toàn thân khí phách vô tận.
Quần áo trên người thoạt nhìn hơi cũ nát, lại không ảnh hưởng đến khí chất
của hắn chút nào, mà còn tăng thêm một phần cảm giác tang thương. Ánh mắt
hắn càng thâm thúy như sao trời, phảng phất có thể thấy rõ thế gian hết thảy.
Nhìn xem bức họa này, Hứa Thanh như muốn ghi nhớ, nhưng hắn phát hiện
chuyện đơn giản như vậy, mà mình lại không làm được.
Phảng phất... Người trong bức họa này, không thể bị ghi nhớ.
“Thần, không thể nhìn thẳng, Tiên, không thể ghi nhớ.”
Giọng nói của nữ tử áo trắng vẫn thanh lãnh như cũ, tung bay trong miếu
đường.
“Vị ngươi nhìn thấy trước mắt, là một trong chín vị Hạ Tiên của đại lục
Vọng Cổ, lai lịch cũng không phải Nhân tộc. Hình dáng cụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4326025/chuong-1866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.