Cho đến thời gian từng giờ trôi qua, không có bất cứ một học sinh nào xuất
hiện ở trường phái Dị Tiên.
Mà ánh mắt phái chủ cũng dần dần ảm đạm, duy chỉ có sâu trong lòng, ẩn
giấu một ngọn lửa không cam lòng, đang thiêu đốt.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thái Học, hoàng hôn trôi qua, đêm tối giáng lâm,
gió lạnh rít gào thổi qua mặt đất, như thơ, như khóc, như kể.
Nó thổi qua từ tường thành cổ xưa phương xa, ý đồ thổi lên từng mảnh từng
mảnh bụi đất bị tuyết xâm nhập, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhấc lên cái lạnh,
tan trong suy nghĩ của người Hoàng Đô.
Giống như một nhà thơ cổ xưa, dùng câu thơ bi thương nói vể lịch sử thiên
địa, lại giống như một người đứng xem vô tình, yên lặng ghi chép hưng suy của
thế gian.
Mà giờ khắc này, trong đêm khuya gió lạnh, một bóng dáng như mực, dung
nhập vào trong câu thơ, phác hoạ ra tàn ảnh mơ hồ trong gió, nhanh chóng tới
gần một nhà dân nằm cách phủ của Đại hoàng tử không xa.
Đêm tối che giấu bóng dáng của hắn, gió lạnh ẩn nấp khí tức của hắn. Hết
thảy đều khiến cho bóng dáng ấy, giữa vô thanh vô tức, xuất hiện trong sân nhà
dân này.
Đó chính là Hứa Thanh chạy về Hoàng Đô.
Hắn đứng ở đây, cảm giác tứ phương.
Người áo đen ẩn giấu Chân Lý Chi Ngôn trong linh hồn kia, tuy bị Hứa
Thanh lợi dụng Thần thuật nhìn thấy một góc nhân sinh, nhưng trong một góc
này, chỉ có toà tế đàn kia và đối phương cúng bái.
Còn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325991/chuong-1832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.