“Vị học sinh này, ta khuyên ngươi mau đi đi, ba chúng ta không đi được,
năm đó ngu ngốc, cho rằng nơi xuống dốc ắt có trân bảo, nên muốn đến đây hôi
của, muốn ăn hôi… Không ngờ bị tên này lừa nói rằng chỉ có đệ tử hạch tâm
mới có thể học tập, nên chúng ta đã ký khế ước cả đời.”
“Chúng ta không đi được, chỉ có thể ở đây.”
“Có lẽ ngươi không phải là người của Hoàng đô, cho nên không biết chi tiết
nơi này, ta khuyên ngươi chớ kích động.”
Phái chủ trường phái Dị Tiên nghe vậy, không biết khuôn mặt dưới mặt nạ
có thay đổi hay không, tóm lại hắn hừ theo thói quen, ngồi xổm xuống, tiếp tục
tìm đồ vật trong thẻ ngọc.
Trong nháy mắt, toàn bộ bạch tháp trở nên yên tĩnh.
Hứa Thanh chần chờ, nhìn ba đệ tử, rồi nhìn phái chủ trường phái Dị Tiên,
cáo từ rời đi.
Cho đến khi đi hơn trăm trượng, Hứa Thanh mới quay đầu lại nhìn bạch
tháp của trường phái Dị Tiên.
Rõ ràng nằm ở hướng chính Đông có ý nghĩa phi phàm của Thái Học, vị trí
cũng ở nơi phồn hoa, thiết nghĩ nơi này năm đó rất náo nhiệt, học sinh lui tới
cũng rất nhiều.
Nhưng hiện giờ là một mảnh trống trải, huy hoàng trước kia chỉ là quá khứ,
hiện tại ít có người hỏi thăm.
Chỉ có ba đệ tử, từ thái độ có thể thấy những gì bọn họ nói là thật, quả thật
đã bị lừa đến đây, cũng ẩn chứa oán khí nồng đậm. Còn về phái chủ, có lẽ là
chột dạ, cho nên cũng hừ theo thói quen, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325947/chuong-1788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.