Bởi vì toàn bộ Hoàng Đô đều biết chuyện hắn nhận được tư cách tới Thái
Học, hễ là người có tâm thì đều có thể đoán được hắn sẽ tới Thái Học trong
khoảng thời gian này.
“Là một người có tâm và có chừng mực, chắc thân phận cũng không kém.”
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn tháp trắng trường phái Vạn Pháp rồi đi vào
trong dòng người. Một canh giờ sau, hắn nhìn thấy một toà tháp trắng ở phía
Đông Thái Học.
Nhìn từ bên ngoài, toà tháp này không khác gì những toà tháp trắng khác.
Nhưng so với những nơi rộn rã khác, xung quanh nơi đây trống trải có vẻ rất là
hoang vắng, làm cho cả toà tháp này cũng trở nên cũ nát.
Trống rỗng hiu quạnh.
Hứa Thanh nhìn lướt qua cũng rất ngạc nhiên, đây là trường phái nghèo
túng nhất hắn từng nhìn thấy trong nửa tháng qua. Đi vào trong tháp, hắn chỉ
nhìn thấy ba học sinh đang lười biếng ngồi ở đó.
Sau khi hắn bước vào, bọn họ không thèm nhìn lấy một lần.
Tuy trong tháp trắng của trường phái Dị Tiên này có rất nhiều thẻ ngọc,
nhưng chúng rất hỗn loạn, thậm chí còn có vài cái chồng chất trong góc thành
một ngọn núi nhỏ.
Phái chủ cũng có mặt ở đây.
Phải biết rằng, trừ khi ngẫu nhiên gặp được, nếu không thì rất ít khi gặp
được phái chủ của những trường phái khác, bọn họ đều ở đỉnh tháp trắng,
nhưng ở đây thì…
Vị phái chủ mặc văn bào đó đang ngồi xổm trước một đống thẻ ngọc tìm tới
tìm lui, không biết đang tìm gì.
Hứa Thanh yên lặng đi vào, hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325946/chuong-1787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.