Toàn thân người này mông lung, không nhìn thấy rõ trông như thế nào, chỉ
có thể nhìn thấy đế bào kim hoàng lộ ra uy thế vô thượng.
Đỉnh đầu người này đội đế quan, phía trước phía sau đều có mười hai chuỗi
ngọc rũ xuống. Những chuỗi ngọc này được làm từ tiên ti năm màu xâu qua
nhật nguyệt châu, tượng trưng cho quân vương có chỗ thấy có chỗ không thấy.
Hắn ngồi ở trung tâm toàn bộ cung điện, cũng là trung tâm Hoàng Đô đại
vực, càng là trung tâm của Nhân tộc ở đại lục Vọng Cổ.
Điều kinh người hơn cả là khí vận.
Khí vận đến từ toàn Nhân tộc đều tập trung trên người Nhân Hoàng. Vì thế,
Hứa Thanh chỉ nhìn thoáng qua thôi đã có cảm giác bị khí thế vô tận, dời non
lấp biển ấy trấn áp.
Hai mắt vô cùng đau đớn, khi còn ở Tế Nguyệt đại vực, đối mặt với nhóm
người Thế tử, loại cảm giác này cũng không mãnh liệt như bây giờ. Điều này
không liên quan gì đến tu vi, đây là lực lượng của khí vận.
Dưới khí vận này, chỉ một suy nghĩ của Nhân Hoàng thôi cũng có thể khiến
trời sụp đất nứt.
Hứa Thanh hơi cúi đầu xuống, trong đầu hiện lên những lễ nghi lúc trước
Tử Huyền dạy cho mình.
“Thời kỳ Huyền U Cổ Hoàng thống trị, ngoài nơi có người sống thì còn có
vùng đất U Minh, thời xưa đã bỏ Bắc nhìn về phía Nam, thành ngồi phía Tây
Đông, ý là sống chết của vạn tộc đều nằm trong lòng bàn tay Nhân tộc.”
“Từ đó về sau, triều hội lớn nhỏ, Nhân Hoàng đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quang-am-chi-ngoai-truyen-chu/4325928/chuong-1769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.